Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 620 miễn phí tại Vietwriter.vn.
Hãy tham gia Group của đọc truyện Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 620CÔ QUÁ KHÔNG BIẾT TỰ LƯỢNG SỨC MÌNH!
Ngay lúc tiếng nói của Lăng Mật lắng xuống, cửa phòng khép hờ chậm rãi đẩy ra, lọt vào trong tầm mắt là vẻ mặt kinh hoàng thống khổ của Mặc Lương Vũ.
Đi sau cậu ta là Dung Khanh và Tần Bách Ngạn.
Sự xuất hiện của ba người họ làm cho Lăng Mật ngẩn ngơ trong chốc lát.
Sao lại tới nhanh như vậy chứ?
Mặc Lương Vũ đứng tại cửa, rất lâu không cử động, cho đến khi Tần Bách Ngạn khẽ hắng giọng thì cậu ta mới giật mình lấy lại lí trí.
Cậu ta đi từng bước vào phòng, trong đôi mắt mê mang phủ một lớp sương ảm đạm, đôi mắt mông lung nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại ở Lăng Mật.
Dung Khanh và Tần Bách Ngạn từ từ đi tới.
Bọn họ đều nghe được câu nói “em là ân nhân cứu mạng của cậu Tư nhà họ Tần” của Lăng Mật.
Đây là chuyện có liên quan đến chuyện của chú Tư.
Cho dù vật đổi sao dời, thì bọn họ vẫn muốn làm rõ sự thật của câu chuyện năm xưa.
Bởi vậy, tối nay bọn họ mới đi tới đây, rồi vừa mới biết được… Lăng Mật lại sắp đính hôn với Tiểu Vũ!
Nhưng qua cuộc nói chuyện vừa nãy, cô ta lại có ý muốn chú Tư đưa ra lựa chọn giữa cô ta với Tiểu Thất và Tiểu Vũ.
Nếu tất cả những gì cô ta nói đều là thật, thì hành động của cô ta không chỉ có tự mâu thuẫn, mà còn đặt chú Tư vào hoàn cảnh bất trung bất nghĩa.
Với vợ, với anh em, dù anh lựa chọn như thế nào thì cũng là sai!
Lúc vợ chồng Tần Bạch Ngạn xuất hiện, những người còn lại đều lễ phép đứng dậy chào hỏi.
Sau khi mọi người lần lượt ngồi xuống, ánh mắt nghiêm nghị của Tần Bách Ngạn nhìn Lăng Mật, anh cất giọng truy hỏi, “Em thật sự là cô bé cứu chú Tư sao?”
Lăng Mật không hề e ngại mà đón lấy ánh mắt dò xét của anh, rạng rỡ mỉm cười: “Anh Cả, chính là em!”
“Cô cái con khỉ!!!” Tiếng hét giận dữ xen lẫn căm phẫn vang lên, khiến cho Lăng Mật run rẩy, làm chói tai mọi người, kể trong phòng khách lớn như vậy.
Mặc Lương Vũ ánh mắt lờ đờ, vẻ mặt chán chường đi tới trước mặt Lăng Mật.
Cậu ta cắn răng, vành mắt vằn đỏ như máu, “Vì sao? Lăng Mật, tối nay là lễ đính hôn của chúng ta, cô lại chậm chạp không xuống lầu, mà ở đây kể lể thổ lộ tình cảm với anh Tư.
Vì sao vậy hả?”
Chuyện đã đến nước này rồi, dường như Lăng Mật không định giấu giếm nữa.
Cô ta lạnh nhạt nhìn Mặc Lương Vũ, dõng dạc nói: “Tiểu Vũ, thật xin lỗi! Tôi cũng mới biết được tất cả cách đây không lâu.
Chắc anh cũng biết rõ mấy năm nay tôi vẫn luôn yêu anh ấy.
Dù đây là lễ đính hôn của tôi và anh, nhưng mà tôi và anh ấy đã tìm được nhau rồi, anh có thể rộng lượng hơn một chút, tác thành cho chúng tôi hay không?”
Mặc Lương Vũ cười, nụ cười rất bi ai, đáy mắt nhuộm ánh nước, “Rộng lượng? Tác thành cho hai người? Lăng Mật, cô cho rằng Mặc Lương Vũ tôi là cái gì? Là công cụ để lợi dụng xong rồi đá bay ra ngoài sao? Vì buổi lễ đính hôn này, tôi mời hàng trăm doanh nghiệp tới chúc mừng cô.
Vì để cô vui vẻ, tôi đặt riêng một chiếc nhẫn kim cương 28 cara tương đương với số tuổi của cô.
Bây giờ cô lại bảo tôi tác thành cho hai người?”
Tần Bách Ngạn và Dung Khanh đều nghiêm mặt nhìn cảnh này.
Chuyện này là sao?
Lung tung rối loạn cái gì vậy?
Lăng Mật bị ánh mắt nhuốm máu của Mặc Lương Vũ dọa sợ.
Cô ta có chút cảnh giác đứng dậy, liếc nhìn Tần Bách Duật, định đi tới gần anh.
Một giây tiếp theo, có người vỗ tay.
Mọi người nhìn lại theo tiếng vỗ tay, thấy là Nghiên Thời Thất.
Cô mỉm cười vỗ tay, trước sau đều tao nhã thản nhiên.
Cô nhìn người đàn ông bên cạnh, mỉm cười đứng dậy trong ánh mắt dịu dàng lại dung túng của anh.
Nghiên Thời Thất bình thản nhìn Lăng Mật, nói cười nhẹ nhàng: “Cô Lăng, nếu tôi không phải là người trong cuộc, thì có lẽ tôi sẽ thật sự tin cô chính là cô bé kia rồi.”
Hiển nhiên, Lăng Mật nghe không hiểu, liếc xéo Nghiên Thời Thất, “Cô có ý gì?”
Nghiên Thời Thất khẽ thở dài, đi từng bước tới trước mặt Lăng Mật, dùng lợi thế chiều cao che đi tầm mắt liên tục nhìn về phía Tần Bách Duật của cô ta, sau đó nói ra một sự thật khiến tất cả mọi người đều chấn động.
Cô nói: “Cô Lăng, con người ấy mà, vẫn nên tự biết mình là ai mới được.
Cô biết vì sao tôi lại vỗ tay không? Vì kĩ thuật diễn của cô thật sự rất tỉ mỉ.
Cô đoán xem vì sao tôi lại cười? Vì cô quá không biết tự lượng sức mình! Mười bốn năm trước, lúc tôi và anh Tư gặp nhau ở vùng núi Bình Túc, cô đang ở đâu? Ở trên vùng núi sao? Cô gọi điện thoại bằng cách nào? Cô còn nhớ lúc đó đã xảy ra chuyện gì không? Cô có thể nói ra đặc trưng địa hình của vùng núi không? Cô nói cô là cô bé mười bốn năm trước, vậy thế nào cô cũng có thể trả lời được câu hỏi của tôi.
Nói nghe thử xem.
Chị! Lăng! Mật!”.