Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 628 miễn phí tại Vietwriter.vn.
Hãy tham gia Group của đọc truyện Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 628LĂNG MẬT BƯỚC VÀO ĐỊA NGỤC!
“Á…”
Lăng Mật bò dậy từ nền đất, đi được hai bước, vì đầu óc choáng váng và đau đớn dữ dội nên lại ngã xuống đất.
Cô ta kêu rên với bóng lưng của bọn họ, đập tay xuống đất mà khóc lóc thê thảm, gào rít.
Thế nhưng bốn bóng dáng kia lại keo kiệt, chẳng buồn liếc nhìn cô ta lấy một cái.
Lăng Mật loạng choạng bò dậy rồi lại ngã sấp, sau vô số lần như vậy, cuối cùng cô ta đành nằm trên đất, đau đớn khóc gào.
***
Trong hành lang, bọn họ giẫm lên tiếng khóc vụn vỡ của Lăng Mật, bước đi xa dần, nét mặt của mỗi người đều rất phức tạp.
Sinh ra ở vạch đích nhưng lại tự hủy hoại tất cả, chính là để nói về loại người như Lăng Mật.
Không bao lâu sau, theo bước chân bọn họ đến gần, cổng khu nhà từ từ mở ra.
Bảo vệ đứng canh ở cửa quay đầu nhìn họ, ánh mắt mang theo sự kinh ngạc và dò hỏi, “Cậu Tư, ông Đường kia không tìm được mọi người sao?”
Tần Bách Duật nheo mắt, một tia suy ngẫm lóe lên trong đôi mắt âm u: “Ông Đường?”
Là gia tộc thông gia với nhà họ Lăng, người nhà họ Đường?
Bảo vệ hơi sợ hãi, chỉ e sơ suất của mình đụng chạm cậu Tư, vội vã mở miệng giải thích, “Lúc mọi người tiến vào không lâu, có vị quý ông họ Đường nói rằng cậu gọi anh ta tới, nên cũng vào theo.
Chẳng lẽ… Không phải?”
Nói rồi, bảo vệ đã định lấy bộ đàm ở thắt lưng xuống gọi người đến giúp.
Đúng lúc này, ông ta nhìn thấy cậu Tư khẽ đưa tay, cản lại động tác mình.
Anh dùng giọng điệu trầm thấp mà nói: “Làm tốt lắm.”
Bảo vệ: “?”
Vậy rốt cuộc có cần gọi người đến giúp không?
Bảo vệ nhìn đăm đăm vào bóng dáng sắp bước vào thang máy của họ.
Vào khoảnh khắc cửa thang máy sắp đóng lại, ông ta loáng thoáng nghe thấy lời dặn khẽ khàng: “Đêm nay, không cần đến làm phiền.”
Hiểu rồi!
Tâm trạng bồn chồn của bảo vệ lập tức thả lỏng, ban nãy cậu Tư khen ông ta, ông ta mừng rỡ, không kìm được mà hát thầm.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
***
Trong phòng tổng thống V8, Lăng Mật vẫn nằm sấp trên mặt đất, méo mồm tru tréo, âm thanh nương theo cửa chính rộng mở truyền ra ngoài hành lang, vừa khàn vừa chói tai.
Trong thời gian nửa phút ngắn ngủi, cô ta rít mệt, cũng ngã đau, nằm bò trên đất cố gắng hít thở sâu.
Khó khăn lắm mới bò dậy, cô ta vừa đỡ tường thì liếc mắt trông thấy một bóng người đi từ ngoài cửa vào.
Gương mặt cô ta vô thức trở nên hân hoan, ngẩng đầu mong chờ, liệu có phải là Duật không nỡ hay không?
Nhưng lúc tầm mắt của cô ta nhìn thấy gò má của đối phương thì ánh sáng trong đáy mắt lập tức ảm đạm.
Người trước cửa là cậu Cả nhà họ Đường, Đường Tín Sinh, ba mươi lăm tuổi, là người thừa kế tiếp theo của nhà họ Đường.
Anh ta ung dung bước tới trước mặt Lăng Mật, hơi cau mày.
Biểu cảm này cũng làm gương mặt chữ điền không có gì đặc sắc của anh ta càng hiện ra vẻ âm u.
“Cô Lăng, hóa ra cô đê tiện đến vậy!”
Đường Tín Sinh đưa tay chạm vào chiếc cằm bị trật của cô ta.
Rõ ràng là động tác dịu dàng nhưng lại làm sống lưng Lăng Mật run lên.
Trong ấn tượng của cô ta, tuy tướng mạo Đường Tín Sinh bình thường, nhưng anh ta cũng là một người đàn ông dịu dàng, hoàn toàn không nên có thái độ quái gở như bây giờ.
Lăng Mật “a” lên một tiếng, đỡ lấy vách tường cảnh giác lùi về sau.
Dù không thể nói chuyện, nhưng ánh mắt của cô ta vẫn tràn ngập vẻ căm ghét và khinh thường đối với anh ta.
Tay Đường Tín Sinh bị gạt xuống, anh ta lặng lẽ nâng lòng bàn tay lên nhìn, liếc Lăng Mật một cái, như cười như không, “Khinh thường tôi? Bây giờ cô vẫn chưa nhận rõ sự thật à? Cô nói xem, nếu không muốn kết thông gia, vì sao lại nhận hoa của tôi, còn đồng ý ăn cơm và leo núi cùng tôi? Cô coi Đường Tín Sinh tôi là gì? Lốp xe dự phòng của cô chắc?”
“Cô Lăng, nói thật, tôi thật sự chưa từng thấy người phụ nữ nào ngu xuẩn như heo còn tự cho mình thông minh như cô! Có điều, cô thế này rất hợp gu của tôi.”
Đường Tín Sinh cười lạnh, lập tức túm lấy búi tóc buộc gọn trên đầu Lăng Mật.
Anh ta giật tóc của cô ta, mặc kệ tiếng kêu đau đớn của người phụ nữ, kéo tuột cô ta vào căn phòng ngủ đóng kín cửa.
Lăng Mật gào ầm lên, chỉ cảm thấy da đầu tê rần, đau đớn bỏng rát.
Phòng ngủ bị đá tung, nhìn thấy ánh đèn màu hồng phấn và khung cảnh được trang trí tỉ mỉ, Đường Tín Sinh cười lạnh một tiếng, “Xem ra cô đã chuẩn bị rất nhiều, ha ha…”
Tối hôm ấy, Lăng Mật bước chân vào địa ngục, dù cô ta từng điều tra Đường Tín Sinh thì cũng hoàn toàn không ngờ rằng, gia tộc của đối phương lại che giấu hoàn toàn bệnh án cũ của anh ta.
Đường Tín Sinh mắc chứng rối loạn nhân cách kịch tính và chứng rối loạn nhân cách bạo dâm, từng tự tay hành hạ mối tình đầu đến chết, sau đó gia tộc lén lút bỏ tiền hòa giải, đến bây giờ mới bình yên vô sự….