Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 633 miễn phí tại Vietwriter.vn.
Hãy tham gia Group của đọc truyện Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 633EM NGHE NÓI SINH CON RẤT VẤT VẢ
Tần Bách Duật không hề chớp mắt nhìn Nghiên Thời Thất đang cúi thấp đầu như con chim cút.
Anh cười khẽ, nâng cằm của cô lên, để cô ngước mắt nhìn anh, “Em đang suy nghĩ cái gì mà không dám nhìn anh?”
Nghiên Thời Thất không kịp thu lại nét mặt, cứ như vậy để lộ cảm xúc trước ánh mắt anh.
Lúc này, cặp mắt trong trẻo như nước của cô rất đen, nét sắc bén và lạnh buốt hiếm thấy chợt lóe trong đồng tử đen láy.
Nghiên Thời Thất nháy mắt, che đi ánh mắt vừa lóe lên.
Cô thở dài một tiếng, nhét biên lai lên bệ cửa sổ, bước lên khép vạt áo bên hông Tần Bách Duật bằng hai tay, nhẹ nhàng kề trán bên cổ anh, “Không suy nghĩ gì cả, chỉ là có cảm giác may mắn khi ‘sống sót sau tai nạn’ mà thôi.”
Cô biết rõ hình dung như vậy là rất không ổn, nhưng nó là suy nghĩ chân thật nhất sâu trong lòng cô.
Nghe vậy, Tần Bách Duật dùng lòng bàn tay dày rộng ấm áp như có như không vuốt ve mái tóc cô nhẹ nhàng, chất chứa đầy quan tâm che chở.
Anh mỉm cười nói: “Trong mắt em, anh vô dụng như vậy sao? Thế nên em mới cảm thấy may mắn?”
Người Nghiên Thời Thất run lên.
Cô không ngẩng đầu, cuộn ngón tay lại đấm nhẹ anh một cái, “Đừng nói linh tinh! Anh biết em không có ý này mà!”
“Ngoan, đừng nghĩ nữa!” Tần Bách Duật cười tươi hơn.
Anh hơi lui lại, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, rồi lại nâng khuôn mặt của cô lên, ánh mắt say đắm nhìn cô, “Em đừng lo lắng.
Anh còn chưa làm cho bà Tần đơm hoa kết trái cho anh nữa mà, sao có thể dễ dàng bị người khác gài bẫy như vậy được?”
Lời nói này như cơn mưa phùn rả rích rơi xuống tận đáy lòng, lại như ánh nắng xua tan sương mù dày đặc, lập tức chiếu sáng khắp nơi nơi.
Anh trấn an cô ấm áp như vậy, dường như không muốn để cô đắm chìm vào cảm xúc nặng trĩu.
Nghiên Thời Thất không phải là một cô gái hơi một tí là cuống lên.
Cô ngước mắt lên nhìn động tác nhướng mày cong môi của anh, ánh mắt cô cũng dần dần khôi phục lại nét trong veo.
Cân nhắc lại câu nói kia của Tần Bách Duật trong giây lát, đôi môi mím chặt của cô hơi thả lỏng, sau đó không kìm được mà cong lên.
Cô hờn dỗi đánh mắt đi, gò má phủ thêm sắc màu hạnh phúc, “Ông Tần cai thuốc trước đi rồi lại nói với em chuyện đơm hoa kết trái.”
Bọn họ là vợ chồng, không cần xấu hổ gì cả.
Đây là tình yêu do định mệnh sắp đặt.
Bởi vậy, sau khi phù hợp về tâm hồn, dường như sinh cho con anh là chuyện rất đương nhiên.
Cô chưa từng phản đối chuyện sinh con.
Mặc dù hai người ở bên nhau chưa lâu, nhưng ở bên nhau từng giây từng phút cũng đã đủ để cô quyết tâm nắm tay anh suốt quãng đời còn lại.
Trong khoảng thời gian qua, bọn họ luôn dùng các biện pháp tránh thai.
Tới tối nay, lần đầu tiên anh nhắc tới chuyện “đơm hoa kết trái”, Nghiên Thời Thất liền tiếp lời anh, nói ra suy nghĩ của mình.
Giờ phút này, trong ánh mắt sâu thẳm thâm thúy của Tần Bách Duật chợt lóe lên vẻ khác thường, dường như là có chút xúc động.
Dù cho anh giấu rất kĩ, nhưng vẫn không kìm nổi phản ứng sau câu trả lời của cô.
Yết hầu anh khẽ trượt lên xuống, lòng bàn tay nâng gò má cô dần nóng lên, anh hơi cúi đầu xuống, hơi thở mát lạnh phả lên khuôn mặt cô.
Giọng Tần Bách Duật khàn khàn, mang theo tình cảm nồng nàn, nhả từng chữ một: “Em thật sự muốn sinh con sao?”
Anh chưa bao giờ đề nghị cô, là vì anh hiểu rất rõ cô vô cùng nghiêm túc theo đuổi sự nghiệp.
Anh không muốn bởi vì muốn có con mà để cho cô phải chịu nỗi vất vả khi mang thai, càng không muốn cản bước tiến của cô trên con đường sự nghiệp đang thăng hoa.
Cho nên nguyện ước này vẫn luôn bị anh đè nén thật sâu trong lòng, dần dần tích tụ nặng trĩu qua từng ngày từng tháng.
Rồi bây giờ, chợt nghe cô cởi mở bộc lộ như vậy, trong lòng anh rung động mãnh liệt.
Lúc này, Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật cùng nhìn vào mắt nhau.
Bắt được ý dè dặt thăm dò trong giọng nói của anh, không hiểu sao cô lại có chút đau lòng.
Cô mỉm cười vỗ vỗ mu bàn tay của anh, nói: “Anh nhẹ tay một chút, em sắp không mở miệng được luôn rồi.”
Vietwriter.vn
Có lẽ là vì quá xúc động nên Tần Bách Duật có chút không khống chế được lực tay đang nâng khuôn mặt cô.
Nghiên Thời Thất cảm thấy khuôn mặt hiện giờ của cô chắc chắn là rất xấu, sắp bị bàn tay anh bóp thành một cục ở giữa rồi.
Tần Bách Duật nới lỏng bàn tay.
Thấy hai bên gò má của cô có vết đỏ do bị bóp, đáy mắt anh lướt qua vẻ tức giận, rồi lấy ngón trỏ miết nhẹ lên mặt cô.
Anh còn đang đợi câu trả lời của cô, mà cô cũng không hề chần chừ, xoa xoa khóe miệng rồi lẩm bẩm: “Em nghe nói sinh con rất vất vả.”
Nói xong, cô liếc trộm Tần Bách Duật một cái, lại bình tĩnh nói thêm: “Có điều, em sẵn lòng sinh một đứa con chỉ của hai chúng ta.”.