Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 655 miễn phí tại Vietwriter.vn.
Hãy tham gia Group của đọc truyện Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 655CÓ LẼ LÀ THẦN GIAO CÁCH CẢM!
Nghiên Thời Thất ra khỏi rạp hát Quốc gia, vừa vào xe liền nghe thấy di động vang lên.
Cô lấy di động ra nhìn, đôi mắt lập tức tràn đầy ý cười, giọng nói cũng trở nên ngọt ngào, “Anh gọi đúng lúc thật đấy, anh biết em vừa kết thúc hoạt động à?”
Thần giao cách cảm?
Hôm nay Mục Nghi không ở đây mà anh còn nắm rõ hoạt động của cô như vậy, thật thần kì.
Tiểu Lâm đang lái xe suýt trượt tay khỏi vô lăng.
Mà Tiểu Nguyên thì lại quay sang ngắm bầu trời ngoài cửa sổ, a, có mây kìa.
Nghiên Thời Thất nghe điện thoại rất tập trung cho nên không chú ý tới hành động của hai người họ.
Tần Bách Duật cười khẽ, “Có lẽ là thần giao cách cảm.”
Thấy chưa, cô đã nói mà!
Nghiên Thời Thất cười cong mắt, xoay người về phía cửa sổ, ngón tay còn vô thức vẽ vòng vòng trên kính, “Anh có bận không?”
“Không bận, sao thế?”
Giọng nói trầm ấm xuyên qua ống nghe truyền tới, giống như hơi thở của anh xẹt qua tai vậy, khiến cô rất yên tâm.
Nghiên Thời Thất mím môi, đề nghị: “Nếu anh không bận thì em qua công ty tìm anh nhé, mình cùng đi ăn cơm được không?”
“Ừ, em đến đi.
Để anh bảo Trác Hàn xuống dưới đón em.”
“Không cần đâu!” Nghiên Thời Thất vội từ chối, “Em đến nhiều lần rồi mà, em tự đi được, anh không cần làm phiền anh ấy đâu.”
Tần Bách Duật đáp thế nào?
Anh thờ ơ nói như đương nhiên, “Không phiền, cậu ta đang rảnh lắm.”
Trong phòng Tổng Giám đốc, Trác Hàn đang bận đến sắp thăng thiên nghe thế liền muốn dứt khoát lật bàn, xuống mồ an nghỉ luôn!
Biến mợ nó trợ lý tổng giám đốc đi!
Kiếp sau anh ta muốn làm tổng giám đốc!
*** Vietwriter.vn
Nửa tiếng sau, lúc Nghiên Thời Thất đến trụ sở của Bất động sản Tần thị thì đã hơn mười hai giờ.
Trác Hàn đương nhiên không tránh khỏi số phận xuống nghênh đón phu nhân Tổng Giám đốc.
Xe chuyên dụng vừa dừng trước cửa công ty, anh ta đã vội vàng dập thuốc lá bước tới, cười niềm nở đến kì cục, “Bà chủ tới rồi!”
Nghiên Thời Thất đi cùng anh ta vào trụ sở, đúng lúc đang là giờ nghỉ trưa, không ít nhân viên kết nhóm tốp năm tốp ba đi ăn cơm.
Bọn họ gặp Nghiên Thời Thất đều cười hớn hở chào, “Bà chủ đến đấy à!”
“Chào bà chủ!”
“Chúc cô buổi trưa tốt lành!”
Nghiên Thời Thất cứ thế đi qua vô số lời chào hỏi mà đi vào thang máy.
Nhiều người quá, cô cảm thấy nụ cười của cô cứng đơ trên mặt.
***
Trong phòng làm việc, Tần Bách Duật đang bận rộn.
Công việc của hai ngày dồn lại, chỉ riêng văn kiện cần anh kí tên đã hơn hai mươi mấy bản rồi.
Lúc Nghiên Thời Thất vừa xoa xoa miệng vừa bước vào thì anh ngẩng lên nhìn, ánh mắt ấm áp, thấp giọng nói, “Em đói chưa?”
“Chưa ạ, anh làm việc trước đi, lát nữa lại nói!” Thấy anh đang bận, Nghiên Thời Thất ngoan ngoãn nói vậy xong liền đi ra ghế xô pha ngồi, yên lặng chờ.
Trong phòng, trừ tiếng nhắc nhở thư đến của máy tính thỉnh thoảng vang lên thì chỉ còn tiếng ngòi bút của Tần Bách Duật loạt xoạt trên giấy.
Nghiên Thời Thất cởi áo khoác ra, bên trong là bộ công sở lịch sự.
Cô chống má nhìn anh nghiêm túc làm việc, hơi ngẩn ngơ xuất thần.
Không lâu sau, Tần Bách Duật nhìn một đống văn kiện chưa xử lí, bóp bóp trán, sau đó vẫn thả bút xuống.
Việc thì ngày nào chả có, tạm thời không cần vội, đi ăn cơm với Thập Thất nhà anh quan trọng hơn.
Anh xếp gọn văn kiện lại một chỗ, nhìn sang Nghiên Thời Thất.
Không biết cô đang nghĩ gì, ánh mắt chuyên chú rõ ràng dừng trên người anh nhưng lại như không có tiêu cự, không tập trung.
Anh nhướng mày, kéo tay áo xuống chỉnh sửa một chút, bước tới trước mặt cô, ngón tay thon gầy gõ nhẹ lên trán cô, giọng nói dịu dàng, “Nghĩ gì đấy?”.