Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 673 miễn phí tại Vietwriter.vn.
Hãy tham gia Group của đọc truyện Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 673SỰ BÀI XÍCH CỦA DUNG UẨN!
Sau khi bốn người cùng được mời vào trong biệt thự chính thì mới phát hiện người ngồi trên ghế gia chủ là Dung Uẩn, còn ông cụ Đoan Mộc lại không có ở đây.
Cảnh vật trong căn biệt thự này được trang trí theo phong cách Trung Quốc.
Đập vào mắt là đồ gia dụng làm bằng gỗ thật màu nâu đỏ, cả phòng tràn ngập sự chính khí nghiêm nghị, tường nền còn treo tranh chữ, bên trên viết: Ninh Tịnh Trí Viễn(*).
(*) Ninh Tịnh Trí Viễn được ví như tâm tính vững vàng, không vì tạp niệm mà quanh co thì mới làm nên chuyện lớn.
Bấy giờ, Dung Uẩn ngồi ngay ngắn trên ghế bành, cầm chiếc cốc Thủy Mặc Tam Tài nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, nghe thấy tiếng động thì đặt chiếc cốc lên bàn, ngước mắt mỉm cười: “Các cháu gái đã về rồi à.”
Trịnh Trung Hòa đi đầu tiên, lúc mời đám người Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh ngồi xuống thì gọi người hầu đưa trà nóng lên.
Dung Uẩn nhìn ông đứng một bên hồi lâu, rồi chỉ vào chỗ trống bên cạnh, “Ông Trịnh, ông cũng ngồi đi, đều là người nhà, không cần quá câu nệ.”
Trịnh Trung Hòa liếc bà ta, sau khi khẽ gật đầu mới ngồi xuống vị trí đối diện.
Trong phòng khách, qua một hồi yên lặng, Dung Uẩn mới lên tiếng phá vỡ sự im lặng, “Các cháu đừng ngại, đây là nhà các cháu, cứ thoải mái, đừng quá xa lạ.
Sáng nay ông cụ được người ta tạm thời gọi ra ngoài, bây giờ vẫn chưa quay lại.
Ông ấy biết các cháu đến nên đã căn dặn ta thết đãi cẩn thận.
Ông ấy nhớ các cháu lắm.”
Dung Uẩn bày ra dáng vẻ bà chủ gia đình, ngồi bên trên khẽ lẩm bẩm.
Vừa nói xong, bà ta bèn cầm lấy tách trà uống một ngụm, cụp mi che khuất ánh sáng lóe lên nơi đáy mắt.
“Bao giờ ông ngoại về?” Ôn Tranh lên tiếng hỏi.
Dung Uẩn cầm cốc trà suy ngẫm, đoạn mỉm cười, lắc đầu, “Bà không rõ.
Nơi đóng quân tạm thời xảy ra việc, mời ông ấy đến cố vấn, buổi trưa sẽ phái người đưa tin về.”
“Các cháu cũng biết, dù ông cụ đã về hưu, không quản việc công nữa.
Nhưng nhiều lúc bọn họ vẫn cần ông ấy bày mưu tính kế, ông cụ cũng rất mệt mỏi.”
Khóe môi Ôn Tranh giật giật, sau khi trao đổi ánh mắt với Nghiên Thời Thất thì bèn im lặng.
Lúc đó, Trịnh Trung Hòa nhìn lướt qua mọi người, rồi dừng lại trên người Dung Uẩn, đề nghị: “Bà chủ, mấy đứa trẻ sáng sớm đã tới đây, có lẽ cũng thấm mệt rồi.
Chi bằng tôi đưa họ đến sân sau nghỉ ngơi trước, chờ sau khi ông cụ về thì tụ họp tiếp?”
Dung Uẩn không do dự, lạnh mặt gật đầu, “Cũng được, ông sắp xếp đi, vừa khéo tôi cũng mệt, ngồi ở đây cả sáng, bệnh đau lưng của tôi lại tái phát.” Vietwriter.vn
Trịnh Trung Hòa gật đầu rồi đưa họ lần lượt rời khỏi nhà chính.
Phòng khách lại khôi phục yên tĩnh, Dung Uẩn ngồi trên ghế chủ, thong thả đặt tách trà xuống, nụ cười trên gương mặt dần dần biến mất.
Hai đứa gái cháu ngoại còn có thể được ông cụ coi trọng như vậy, sao không thấy ông ta thương yêu Sênh Nhi đến thế.
Đoan Mộc Sênh, mười bảy tuổi, là đứa con bà ta mang thai nhờ kĩ thuật thụ tinh ống nghiệm vào năm thứ hai khi làm vợ kế của Đoan Mộc Ngạc.
Hai ngày trước, ông cụ định chia cho hai đứa cháu gái ngoại hai căn biệt thự trong khu nhà Đoan Mộc để ở.
Dù Dung Uẩn không nói thẳng về việc này, nhưng rốt cuộc trong lòng vẫn canh cánh, lại không thể xen vào.
Trong nhà Đoan Mộc, bà ta không có địa vị bà chủ kế, cũng chẳng có quyền lực thực sự.
***
Tại vườn hoa anh đào ở vườn sau, Triệu Trung Hòa từ từ dừng bước trước cổng một căn biệt thự.
“Hai cô chủ, đây là phòng ông cụ sắp xếp riêng cho các cô.
Hai ngày này thiệt thòi cho các cô ở đây trước.
Căn biệt thự bên cạnh còn đang sửa sang, sau khi hoàn thành có thể chuyển vào.”
Trịnh Trung Hòa chỉ sang tào nhà kiểu Tây bên cạnh.
Hai căn nhà có vẻ ngoài giống nhau, khoảng cách cũng gần.
Ôn Tranh lên tiếng cảm ơn, “Cảm ơn ông Trịnh, không cần phiền phức như vậy, bốn người chúng cháu ở trong này là được.”.