Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 738 miễn phí tại Vietwriter.vn.
Hãy tham gia Group của đọc truyện Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 738TRANG NHÂN LÀ CON ÔNG SAO?
Nghiên Thời Thất vừa xuống xe thì Đoan Mộc Lam Nhã liền nhìn sang, nở nụ cười gượng, nhã nhặn chào: “Thập Thất, con đỡ nhiều chưa?”
“Tốt hơn rồi ạ.” Nghiên Thời Thất lễ phép mà xa lạ đáp, sau đó nhìn về phía chiếc xe SUV kia.
Nếu mọi người đã đến đông đủ thì Ôn Tĩnh Hoằng cũng không chờ nữa, ba người xuống xe đi về phía này, nét mặt ai nấy đều nặng nề.
Đối với người nhà họ Ôn, đây là lần đầu tiên trong lịch sử, cả gia đình gặp nhau trước cổng Cục Cảnh sát.
Ôn Sùng Lễ bước từ trên xe xuống.
Ông cụ đi rất chậm, ánh mắt ảm đạm nhìn hai chị em xinh đẹp xuất sắc đang đứng cùng nhau bên kia.
Ông cụ còn chưa nói gì thì Ôn Tĩnh Nho đã nhanh nhảu bước lên trước: “Tranh Tranh, thím Hai của cháu đâu rồi? Mọi người đừng úp úp mở mở nữa có được không? Mau gọi bà ấy ra đây đi!”
Đầu óc Ôn Tĩnh Nho có đơn giản đến đâu đi nữa, lúc này cũng cảm thấy có chuyện lạ.
Cho nên ông ta cũng không buồn khách khí với Ôn Tranh nữa.
Lôi Duệ Tu vừa xuống xe thấy thế thì nhíu mày, sải bước tới cạnh Ôn Tranh, trừng Ôn Tĩnh Nho bằng ánh mắt hung ác, “Nếu muốn biết thì cùng vào thôi.”
Ôn Tĩnh Nho chậm hiểu, sa sầm mặt chỉ Lôi Duệ Tu, “Thằng bé này, sao lại không biết lớn nhỏ thế.”
“Thằng Hai, ngậm miệng lại!” Ôn Sùng Lễ bị giọng nói ông ổng của Ôn Tĩnh Nho làm cho đau đầu, không dằn được bèn quát lớn một tiếng.
Ôn Tĩnh Nho đảo mắt.
Cuối cùng vẫn e ngại cơn phẫn nộ của ba mà ông ấm ức ngậm miệng lại.
Nghiên Thời Thất bàng quan đứng yên quan sát, không lên tiếng, chỉ rủ mắt, trong lòng cảm thấy chua xót.
Ôn Tĩnh Nho ngu ngốc, nhưng ít ra ông ta thật sự quan tâm đến Trang Nhân.
Không biết lát nữa đây, sau khi biết Trang Nhân tác oai tác quái như thế nào, liệu ông ta có còn giữ được tình cảm như thế này nữa không.
Nghiên Thời Thất còn đang suy nghĩ thì bỗng bàn tay hơi lạnh được bao trọn trong một bàn tay ấm áp dịu dàng.
Cô quay đầu, chìm vào ánh mắt sâu thẳm như biển của Tần Bách Duật.
Cô mỉm cười yếu ớt, nhìn mọi người lần lượt vào trong Cục Cảnh sát rồi mới siết chặt tay anh chậm rãi theo vào.
***
Mọi người ngồi yên vị ở phòng tiếp khách xong, Tiểu Triệu nhanh chóng cầm hồ sơ đến.
Cậu ta vừa đẩy cửa vào liền giật mình, “Sao… sao đông người thế?”
Dứt lời, cậu ta nhìn Lôi Duệ Tu, ngượng ngùng cười.
Người này đang kiếm chuyện với cậu ta đấy à?
Rõ ràng nói là muốn tán gẫu với người phụ nữ vừa bị bắt kia, nhưng… lại không nói là gọi nhiều người như vậy.
Lôi Duệ Tu nhìn ra Tiểu Triệu khó xử nhưng không thèm để ý.
Anh nhíu mày, “Anh gọi cho Cục trưởng rồi, chú không cần bận tâm nhiều thế đâu, cứ đưa người vào đây đi.”
Nguồn : ngontinh hay.com
Tiểu Triệu lập tức không nhăn nhó nữa, cười ha hả: “Được được, không thành vấn đề!”
“Đồng chí… cảnh sát, chờ đã!”
Tiểu Triệu vừa đóng tập hồ sơ quay người định đi, thì nghe thấy một giọng nói già nua vang lên sau lưng.
Cậu ta “Hả” một tiếng, quay lại nhìn, thấy ông cụ hiền lành tóc bạc này trông quen quen, “Chuyện gì vậy ạ?”
Người gọi cậu ta lại là ông Ôn Sùng Lễ.
Trong căn phòng trang nghiêm, Ôn Sùng Lễ chống mặt bàn chậm chạp đứng lên, ánh mắt thoáng nhìn hàng chữ trên tường: [Nghiêm chỉnh chấp hành và làm theo pháp luật.]
Mắt ông cụ đã đục ngầu, mờ mịt nhìn về phía Tiểu Triệu, giọng nói khản đục, “Đồng chí, có thể cho tôi hỏi, con tôi… đã làm gì sai không?”
Tiểu Triệu ngạc nhiên nhìn Ôn Sùng Lễ, lại lật mở hồ sơ ra nhìn, nghi ngờ hỏi: “Trang Nhân là con của ông ạ?”.