Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 837 miễn phí tại Vietwriter.vn.
Hãy tham gia Group của đọc truyện Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 837ĐỪNG BẬN TÂM ĐẾN HOẠT ĐỘNG TUYÊN TRUYỀN PHIM!
Giọng nói chín chắn đặc trưng của anh truyền vào tai Nghiên Thời Thất.
Anh trả lời rất dứt khoát, khiến trái tim Nghiên Thời Thất cũng nóng lên, “Vừa rồi em nghe y tá dưới tầng nói anh ta có thể bị liệt cả hai chân do tổn thương cột sống.
Nếu thật sự như vậy…”
Nghiên Thời Thất dựa nửa người trên giường, ánh mắt mông lung dần nhuốm đầy lo âu.
Tần Bách Duật rót cho cô một cốc nước ấm, cất giọng sâu xa: “Không hẳn, khoa cột sống của bệnh viện Lệ Thành nổi tiếng toàn quốc.
Cột sống của anh ta chỉ bị rạn nứt nhỏ thôi, không nghiêm trọng như lời đồn đâu.”
“Vậy ạ…” Tâm trạng của Nghiên Thời Thất thoáng dao động, cô mơ hồ lẩm bẩm một câu, không chú ý tới nét mặt khó hiểu của anh.
Cột sống của Bùi Đường bị thương là thật, nhưng vết thương không nằm ở vị trí dễ dàng gây liệt nửa người dưới.
Cho dù có liệt thật đi chăng nữa, anh cũng sẽ tự tay ghép xương lại cho anh ta.
Nếu anh ta có ý đồ dùng bệnh tật khiến Tiểu Thất mềm lòng báo đáp thì quá ngây thơ rồi.
***
Hai giờ chiều hôm đó.
Nghiên Thời Thất ngồi dựa vào đầu giường nhìn bác sĩ thay băng ở cổ chân cho mình.
Hôm nay đã đỡ đau hơn hôm qua một chút, nhưng vẫn cổ chân vẫn sưng rất kinh khủng.
Tần Bách Duật không ở trong phòng bệnh, nói muốn đến công ty một chuyến.
Ôn Tranh ngồi cạnh giường gọt táo cho Nghiên Thời Thất, miệng thì bắt bẻ, “Lôi Duệ Tu mua táo chẳng tươi gì cả, lần sau không cho anh ấy đi mua nữa.”
Nghiên Thời Thất liếc nhìn sang, thấy nét mặt chán ghét của cô, còn vỏ táo thì bị cô gọt nhỏ vụn vương vãi, không có lấy một mảnh lành lặn mà chỉ biết dở khóc dở cười.
Chị của cô thật không hợp với mấy việc tỉ mỉ này, “Em lại thấy là do chị không biết gọt thôi.”
“Cốc cốc…”
Ôn Tranh còn chưa kịp phản bác thì cửa phòng bệnh đã bị gõ vang, cô đành bỏ táo xuống đi ra mở cửa.
Ngoài cửa là Lưu Khánh, Hàn Trạm và vài nhân viên cô quen trong đoàn làm phim.
Hôm qua, sau khi Bùi Đường làm phẫu thuật xong thì Lưu Khánh cũng đã tới một lần.
Nhưng vì quanh phòng bệnh của Nghiên Thời Thất bị bảo vệ quá chặt, ông cũng lo lắng cho sức khỏe của cô nên không vào quấy rầy.
Mà cho dù là bây giờ thì ngoài phòng bệnh vẫn được canh gác rất nghiêm.
“Đạo diễn Lưu!” Nghiên Thời Thất ngồi thẳng lên chào Lưu Khánh.
Vừa đúng lúc bác sĩ đã thay thuốc và quấn xong băng cho cô, “Cô Nghiên, vết thương ở chân khôi phục khá tốt, thời gian này cô chịu khó nghỉ ngơi, vài ngày nữa sẽ hết sưng thôi.”
Nghiên Thời Thất quay sang nhìn bác sĩ, mỉm cười cảm ơn.
Sau khi bác sĩ ra khỏi phòng, Ôn Tranh mời mấy người đạo diễn Lưu vào phòng bệnh.
Bản thân Ôn Tranh thì quay lại xô pha cạnh cửa sổ, cúi đầu tiếp tục chiến đấu với vỏ táo.
Hàn Trạm cầm một giỏ hoa quả và một bó hoa tươi bước vào.
Cậu ta đặt đồ lên tủ đầu giường, quan tâm hỏi: “Chị Thời Thất, chị thế nào rồi?”
Vietwriter.vn
“Tôi khỏe lắm, cảm ơn cậu.” Nghiên Thời Thất khách sáo đáp lại.
Lúc nhìn sang Lưu Khánh, cô cảm thấy áy náy vô cùng, “Đạo diễn Lưu ngồi đi ạ.
Thật xin lỗi, mấy buổi tuyên truyền sắp tới, e là…” Cô không tham gia được rồi.
Cô còn chưa nói xong thì đã thấy Lưu Khánh thở dài, khẽ xua tay, “Không sao không sao, không cần nói nữa.
Chuyện hôm qua bất ngờ quá, tôi cũng không ngờ bên hậu cần làm ăn bất cẩn thế.
Lần này để cô và Bùi Đường khi không lại bị thương, tôi cũng áy náy lắm.
Cô đừng bận tâm hoạt động tuyên truyền phim nữa, cứ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt đi, sức khỏe là quan trọng nhất.”.