Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 885 miễn phí tại Vietwriter.vn.
Hãy tham gia Group của đọc truyện Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 885NGƯỜI ĐÀN ÔNG KHÍ THẾ NGẤT TRỜI!
Mấy ngày nay, Thương Lục chỉ lo suy nghĩ phải làm sao mới lừa Tần Tứ về Parma mà lại quên hỏi chiếc xe cưng của mình đâu rồi.
Lúc này hai người cũng đã đến bãi đỗ máy bay rồi mà anh ta nhìn ngó xung quanh vẫn không thấy xe cưng của mình đâu.
Tần Bách Duật lạnh lùng nhìn anh ta, “Quan trọng sao?”
“Nói nhảm!” Thương Lục không vui, “Trên thế giới chỉ có một chiếc đó, chú nói xem có quan trọng không?”
“Người phụ nữ của tôi cũng chỉ có một trên đời.”
Thương Lục bị chẹn ngang họng.
Là đang lên án mình động tới mắt của Nghiên Thời Thất đây mà.
Thương Lục tựa như rất tức giận, nện xuống ghế ngồi, “Vậy cũng so sánh được à! Nhưng anh cũng đã nói, mắt cô ấy sẽ chẳng có sao hết rồi mà.
Tần Tứ, sao bụng dạ chú lại hẹp hòi vậy?”
“Bụng dạ hẹp hòi?” Tần Bách Duật gằn giọng lặp lại một lần, nụ cười càng lúc càng lạnh nhạt, “Xuống xe đi.”
Tần Bách Duật vừa dứt lời, tài xế đã mau chóng vòng qua đầu xe mở cửa hàng ghế sau ra cho anh.
Anh bước xuống xe trước.
Trên người mặc một chiếc áo khoác lông dài màu xám tro kết hợp với quần âu cùng màu đứng giữa bãi đỗ giá rét, trông anh có vẻ như tách biệt với thế giới vậy.
Thương Lục xách theo túi thuốc của mình xuống xe, thở dài một hơi, “Tần Tứ, chú đừng có trách anh.
Mấy năm nay, mọi người đã đi tìm chú rất lâu, lần này trở về gặp mặt mọi người cũng đâu đến mức làm chú tức giận đến vậy chứ?”
“Ừ, không đến mức.” Tần Bách Duật hờ hững đáp lại.
Nhưng Thương Lục lại cảm nhận rõ ràng rằng anh đang nói ngược với lòng.
Phía trước bỗng dưng một chiếc máy bay tư nhân đập ngay vào mắt, Thương Lục vừa đi vừa liếc nhìn, lúc dời mắt đi lại cảm thấy… rất kì lạ!
Sao kí hiệu trên chiếc máy bay đó lại giống máy bay của anh Cả mình thế nhỉ?
Vừa nghĩ đến đây, Thương Lục đã không bình tĩnh được nữa.
Lúc này, gió rất lớn làm anh ta không thể nào mở mắt nổi.
Anh ta vô thức dụi mắt bước nhanh tới trước hai bước.
Nhưng còn chưa kịp thấy rõ kí hiệu trên thân máy bay thì cửa khoang đã mở ra, có người đứng trước đầu cầu thang đang từ từ hạ xuống bên sườn máy bay…
Thương Lục, ngây người ra!
Hỏng rồi, sao anh Cả lại tới đây!
Thương Lục vừa nhìn thấy bóng người đứng trước cầu thang là đã muốn bỏ chạy.
Nhưng anh ta vừa mới xoay người thì đã thấy có một hàng khoảng hai mươi vệ sĩ đứng ngay sau lưng chặn mình lại.
Thương Lục cứng còng nhìn người đàn ông bên cạnh, “Tần Tứ, chú chơi anh!”
Bởi vậy anh ta nói sao đi tới sân bay mà còn dắt cả đoàn xe theo, hóa ra trong xe đều là vệ sĩ nhà Tần Tứ dùng để ngừa mình chạy trốn?
Tần Bách Duật chậm rãi dời mắt nhìn sang, thấy vẻ mặt lên án của Thương Lục mới nghiền ngẫm nhếch mép, “Không cần cảm ơn, đây là quà đáp lễ anh.”
Quà đáp lễ vì anh động tới người phụ nữ của tôi.
Vietwriter.vn
“Tần Tứ, chú được lắm, có người đối xử với anh em như chú sao?!”
Thương Lục muốn văng tục, càng muốn chạy trốn hơn, nhưng Tần Tứ dẫn theo quá nhiều vệ sĩ cho nên anh ta không thể nào trốn được.
Tần Bách Duật không để ý tới Thương Lục, cất bước đi về phía chiếc máy bay tư nhân kia, mà người đàn ông đứng trên cầu thang cũng chậm rãi bước xuống.
Anh ta rất cao, bộ đồ vest màu đen đặt may tôn lên vẻ tuấn tú thành thục.
Đôi mắt hẹp dài vừa sâu thẳm lại lạnh lùng.
Áo khoác dài tới mắt cá chân khẽ lay động bên đôi chân thẳng tắp.
Anh ta bước xuống cầu thang rồi đứng tại chỗ chờ, hơi thở lạnh lùng có thể so với cái lạnh của gió rét.
Tần Bách Duật tiến lên trước, hai người cao ngang nhau, mà khí chất tỏa ra cũng không thể phân cao thấp.
Nhưng rõ ràng đối phương có địa vị cao, cổ áo thắt chặt làm cho cả người tỏa ra hơi thở cấm dục, lại bễ nghễ.
Anh ta vươn tay ra, vẻ mặt thờ ơ, “Cậu đi lâu lắm rồi đấy.”
Tần Bách Duật vươn tay cầm lại, “Giao anh ta lại cho anh.”
Bàn tay hai người tiếp xúc ngắn ngủi vài giây đã buông ra.
Tần Bách Duật hơi tránh người đi để lộ Thương Lục đang vò đầu bứt tai sau lưng.
Giọng nói của anh ta vừa thờ ơ vừa không có độ ấm cuốn theo không khí lạnh lẽo xung quanh, “Còn không mau qua đây?”.