Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 890 miễn phí tại Vietwriter.vn.
Hãy tham gia Group của đọc truyện Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 890BÂY GIỜ CÓ THỂ NGHE ĐƯỢC TIM THAI CHƯA?
Tần Bách Duật ôm cô, vỗ về lưng cô trấn an, sau đó nâng mặt cô lên nói: “Ngoan, dù anh phải đi thì cũng sẽ dẫn em theo.
Nhìn anh xem nào.
Mắt sao rồi? Có nhìn thấy rõ không?”
Nghiên Thời Thất gật đầu, giơ tay lên khẽ chạm vào mặt anh, “Nhìn thấy rõ lắm, y thuật của Thương Lục đúng là rất tốt.”
Còn về nhân phẩm thì không cần nhắc tới làm gì.
Nghe thấy vậy, vẻ nặng nề tăm tối nơi đáy mắt anh dần dần vơi đi.
Anh chợt thở dài, rồi lại ghì cô vào ngực mình một lần nữa, “Sau này anh phải bảo vệ em thật tốt, không thể để em gặp bất trắc nào nữa.”
Nghiên Thời Thất dụi vào ngực anh, “Em cũng sẽ bảo vệ bản thân thật tốt, còn có cả… con trai của em nữa.”
“Em thích con trai vậy sao?” Anh cười hỏi.
Cô nói: “Vâng, em muốn nhìn con trưởng thành, sau đó trở thành một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất như anh.”
***
Cậu tư Tần đã trở về!
Đây là suy nghĩ sâu trong lòng Liên Trinh khi anh bắp gặp cảnh hai người ôm nhau trong sân Viện Nghiên cứu.
Hóa ra Tần Bách Duật không đi.
Tốt quá rồi!
Tần Bách Duật vẫn còn ở đây, vậy thì Tiểu Thập Thất sẽ không phải đau lòng nữa.
Liên Trinh đứng trước cửa chắp tay sau lưng, chạm nhẹ vào khớp xương tay phải, bị nứt xương nhẹ, còn rất đau, nhưng tất cả đều đáng giá.
***
Hôm nay, ngày mùng Hai Tết, Nghiên Thời Thất đã khỏi bệnh.
Cô kéo Tần Bách Duật quay lại Viện Nghiên cứu.
Lúc vừa đến gần phòng nghỉ, cô thấy Liên Trinh đứng chờ bên ngoài.
“Cậu Út!” Nghiên Thời Thất cười chào hỏi, vẻ hoảng loạn trên mặt đã hoàn toàn tan biến, chỉ còn vương lại nụ cười.
Liên Trinh mỉm cười bước đến, nhìn Tần Bách Duật thở dài, “Cậu tưởng cháu đi rồi, không ngờ chỉ là sợ bóng sợ gió.”
Tần Bách Duật gật đầu đáp lại Liên Trinh, sau đó mời Liên Trinh vào phòng nghỉ.
Từ đầu đến cuối, Nghiên Thời Thất đều tay trong tay với Tần Bách Duật, khăng khít gần gũi khiến người ta phải ghen tị.
Liên Trinh mỉm cười không nói gì, ngồi trên ghế xô pha đơn, cực kì bình tĩnh nhìn cảnh này.
Trong phòng im ắng một lát, Nghiên Thời Thất ngẫm nghĩ rồi nhìn về phía Liên Trinh, hỏi: “Cậu Út, ở đây… có thiết bị siêu âm đen trắng nào có thể đo tim thai hay không?”
Liên Trinh thấy động tác nhìn xuống bụng của cô, “Cậu đang định bàn chuyện này với cháu đây.
Cậu vừa liên lạc với đồng nghiệp rồi, đúng là có chuyên gia nghiên cứu về sản khoa ở đây.
Lát nữa cậu sẽ dẫn cháu đi khám.”
Nghiên Thời Thất vừa hồi hộp lại vừa phấn khích, “Vâng ạ.”
Lúc này, Liên Trinh nhìn sang Tần Bách Duật, do dự mấy giây mới hỏi, “Tiểu Thập Thất gỡ băng vải khi chưa đủ thời gian, không biết có ảnh hưởng hay di chứng gì không?”
Thương Lục đi rồi, anh không biết rõ thời gian hiệu lực theo lượng thuốc bôi được sử dụng có vì vậy mà bị ảnh hưởng hay không.
Tần Bách Duật mỉm cười, “Không đâu, cháu hỏi Thương Lục rồi.
Đợt thuốc cuối cùng chỉ có tác dụng củng cố thôi, yếu tố quan trọng làm cho thị lực cô ấy khôi phục là kim châm cứu của anh ta.”
“Thì ra là thế…” Liên Trinh vẫn không có ấn tượng tốt đẹp nào với Thương Lục, “Cậu bạn này của cháu giỏi châm cứu thật đấy!”
Lời nói này mang hàm ý châm chọc mỉa mai.
Tần Bách Duật không đáp, từ chối cho ý kiến về đánh giá của Liên Trinh với Thương Lục.
Anh đã giao Thương Lục cho anh Cả của anh ta rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn sắp tới, anh ta đừng mong làm mưa làm gió gì được nữa.
Ở Parma, chỉ có một mình anh Cả của anh ta là trị được anh ta.
***
Vietwriter.vn
(*) Bản quyền tác phẩm thuộc về Waka.
Các cá nhân, tổ chức khác có hành vi sao chép, đăng tải tác phẩm đều là hành vi vi phạm pháp luật.
Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật.
Trân trọng!
Nửa tiếng sau, mọi người đi ăn cơm trưa, Nghiên Thời Thất uống rất nhiều nước.
Lúc theo Liên Trinh đi đến phòng nghiên cứu khoa sản phụ, cô càng lúc càng hồi hộp.
“Cậu Út, bây giờ có thể nghe được tim thai chưa?”
Tính kĩ ra thì cô mang thai chưa đến tám tuần.
Nếu không nghe được tim thai thì… liệu có phải chỉ là bình thường thôi không?
Liên Trinh thấy vẻ mặt lo lắng không yên của cô, không khỏi bật cười trấn an, “Đừng sốt ruột, chờ lát nữa nghe chuyên gia nghiên cứu nói như thế nào đã.”.