Người Dấu Yêu


Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 930 miễn phí tại Vietwriter.vn.

Hãy tham gia Group của đọc truyện Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************​

Chương 930ÔN TRANH NHẢY CỬA SỔ ĐI RỒI
Sau khi Lôi Duệ Tu lên lầu, Nghiên Thời Thất rút tay lại từ bên môi Tần Bách Duật.

Thấy đầu ngón tay dính đường, cô lại đưa lên miệng, rồi than thở: “Không biết khi nào Tranh Tranh và anh ấy mới có thể làm hòa lại nữa.”
Cô vừa lo lắng vừa sốt ruột.

Nhưng mà trong thế giới tình cảm, vốn không chấp nhận được người khác xen vào, chỉ mong anh rể tương lai có thể xử lí ổn thỏa chuyện nhà họ Lôi ở Nam Hải.
Ba phút sau, Lôi Duệ Tu bước nhanh ra khỏi phòng ngủ.

Anh đứng trên cầu thang tầng hai, vẻ mặt lo lắng lại nặng nề, “Ôn Tranh có xuống đó không?”
Nghiên Thời Thất bị tiếng gầm nhẹ của anh dọa cho giật mình, làm rơi luôn cả viên xí muội đang cầm trong tay, “Không, chẳng phải chị ấy đang ở trong phòng ngủ trên tầng sao?”
Cô chợt đứng bật dậy, động tác vừa gấp vừa nhanh.

Tần Bách Duật cũng đứng lên từ trên ghế xô pha, kéo cô lại gần mình để che chở, sau đó quay đầu nhìn Lôi Duệ Tu, “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Vẻ mặt Lôi Duệ Tu rất khó coi.

Anh siết chặt hai nắm tay thành quyền, cắn răng nói: “Cửa sổ phòng ngủ mở.

Ôn Tranh… không thấy Ôn Tranh đâu cả!”
“Không thấy?” Nghiên Thời Thất ngạc nhiên nhìn Tần Bách Duật.

Sau đó, cả hai người vội chạy lên tầng.
Lúc đi, Tần Bách Duật còn không quên nhắc nhở: “Em đi chậm một chút.”
Nghiên Thời Thất hoàn toàn không ngờ rằng trong cái đêm mùa đông này, Ôn Tranh lại trực tiếp nhảy xuống từ cửa sổ phòng ngủ tầng hai.
Tầng hai biệt thự không cao, nhưng mà cũng không thấp.
Lúc đi vào phòng ngủ, cô cũng cảm nhận được hơi lạnh thấu xương.
Được bóng đêm tôn lên, cánh cửa sổ đang mở có thêm vài phần vắng lặng.

Cô đi tới trước cửa sổ, nhìn thử ra bên ngoài.

Nương theo ánh đèn sáng ngời trong phòng, cô thấy trên cột đá cẩm thạch có một dấu chân rất rõ ràng.
“Chị ấy có mang dép.”
Nghiên Thời Thất nhíu mày nhìn Lôi Duệ Tu, đáy mắt không giấu được vẻ hoảng sợ.

Ôn Tranh thế mà lại bỏ đi theo cách này, sao lại không chịu chào hỏi một tiếng nào cơ chứ.
Rõ ràng là cô đã bảo chị ấy nhớ nói trước với mình.
Lôi Duệ Tu nhìn ra ngoài cửa sổ, cánh mũi phập phồng, hô hấp hơi loạn, cười khàn nói: “Với năng lực của cô ấy, chỉ vài phút ngắn ngủi cũng đủ để cô ấy quay về nhà bên cạnh mang hết đồ theo rồi.”
Anh không ngờ quyết tâm bỏ đi của Ôn Tranh lại quyết liệt như thế.
Ngay lúc anh hoàn toàn không đề phòng, cô bỏ đi một cách dứt khoát.
Đúng là giống như Lôi Duệ Tu nghĩ.

Khi mấy người bọn họ đi sang nhà bên, phát hiện trong phòng chứa quần áo thiếu một chiếc va li.

Cô ấy mang theo tất cả quần áo và đồ dùng có thể mang theo.
Lôi Duệ Tu đứng trong phòng chứa quần áo một lúc lâu không nói tiếng nào.
Nhìn thấy dáng vẻ này của anh, trong lòng Nghiên Thời Thất khó có thể bình tĩnh nổi, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
***
Khoảng nửa tiếng sau, Tần Bách Duật dẫn Nghiên Thời Thất trở về nhà.

Vừa vào cửa, cô liền thở dài, lẩm bẩm: “Trước đó em đã nói với chị ấy rồi, khi nào đi thì nhất định phải nói cho em biết.


Có chuyện gì mà không thể nói ra được chứ? Chị ấy… muốn tránh Lôi Duệ Tu đây mà!”
Tần Bách Duật kéo cô trở lại phòng khách, “Nếu cô ấy muốn đi thì nhất định đã chuẩn bị đầy đủ.

Anh sẽ cho người điều tra hành tung của cô ấy.

Em cũng đừng lo lắng sợ hãi nữa.”
Nghiên Thời Thất ngồi xuống, liếc mắt, hậm hực cúi đầu nói: “Không đến mức lo lắng sợ hãi, chỉ là… Haizz, thôi bỏ đi, em vừa gửi tin nhắn cho chị ấy rồi, chỉ mong lúc chị ấy mở máy lên, có thể thấy tin nhắn rồi trả lời em.”
***
Đêm nay, Lôi Duệ Tu thức trắng đêm không ngủ.

Anh ngồi một mình trong phòng, bầu không khí vô cùng yên tĩnh khiến anh nảy sinh ảo giác.
Anh dường như nghe tiếng mở cửa phòng, còn có cả tiếng bước chân, mơ hồ nghe thấy Ôn Tranh gọi anh theo thói quen: “Họ Lôi kia…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận