Trong phòng làm việc, Nghiên Thời Thất quan sát kĩ vẻ mặt sa sút của Thành Nghiệp Nam rồi nhíu mày, hỏi: “Tối qua anh không ngủ hả?”
Quầng mắt thâm của anh ta quá đậm.
Thành Nghiệp Nam dùng hai tay ấn huyệt Thái Dương, sau đó cầm gói thuốc lá lên, nhưng rồi khựng lại, đổi tay ném vào trong ngăn tủ.
Anh ta ngồi liệt trên ghế, cổ chân phải gác lên đầu gối chân trái, “Không ngủ suốt một ngày một đêm rồi.
Có thể là Thiệu Chính Hề muốn chỉnh chết anh!”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Ý cười nhạt bên môi Nghiên Thời Thất dần tan đi.
Cô tập trung quan sát Thành Nghiệp Nam, móng tay cái gõ cái không lên mặt bàn.
Thành Nghiệp Nam thở dài nặng nề, “Sau khi kết thúc buổi họp báo, Thiệu Chính Hề ra lệnh cho anh chính thức làm người quản lý của Kỷ Tố Tân.
Sáng hôm qua, ông ta gửi cho anh ba bản hợp đồng, đều là hợp đồng của cô ta, còn yêu cầu anh phải bàn xong hợp đồng trong vòng một ngày.
Trong đó có hai bản hợp đồng làm việc tại thành phố sát bên Lâm thị.
Tới bảy giờ sáng nay, anh mới chạy gấp về công ty.”
Ồ, bắt đầu lợi dụng Thành Nghiệp Nam để gây sức ép cho cô đây mà!
Nghiên Thời Thất cười lạnh một tiếng, “Ông ta nhỏ mọn vậy sao? Trong buổi họp báo hôm ấy, em thấy sắc mặt ông ta không được tốt lắm, sau đó em lại đi về trước, chẳng kịp nói chuyện gì với ông ta.”
“Mặc kệ ông ta đi.
Bây giờ ông ta đã quyết tâm lăng xê Kỷ Tố Tân rồi.
Mẹ nó chứ, anh ghê tởm muốn chết, ngày nào cũng phải đối mặt với cái bản mặt kia của cô ta!”
Hiện giờ, Thành Nghiệp Nam đã chán ghét Kỷ Tố Tân đến cùng cực.
Nhất là khi biết chuyện cô ta xuống tay với Thập Thất, anh ta hận không thể trực tiếp xé xác cô ta ra.
Nghiên Thời Thất nhướng mày, trong mắt lóe lên vẻ tinh ranh, “Nếu ông ta muốn lăng xê Kỷ Tố Tân, thế thì cùng nhau lăng xê đi! Bắt đầu từ hôm nay, tất cả lịch trình của em đều thêm tên cô ta vào.
Nếu bên đối tác có hỏi, thì anh cứ nói là ý của em.
Muốn em tham gia bất cứ sự kiện nào, đều phải kèm theo Kỷ Tố Tân, đây là yêu cầu duy nhất của em.
Còn về thành ý, em có thể giảm 30% phí xuất hiện.”
Thành Nghiệp Nam ngước mắt lên, nhíu mày hỏi: “Em điên rồi hả?”
“Em không điên! Anh cứ làm như vậy đi.
Chẳng phải ngày mai em có một cuộc phỏng vấn sao? Anh nói với đài truyền hình một tiếng, em muốn dẫn theo Kỷ Tố Tân.”
Cho tới giờ phút này, Thành Nghiệp Nam vẫn không đoán ra suy nghĩ thật sự của Nghiên Thời Thất, thậm chí còn không nhìn ra manh mối nào.
Xuất phát từ lòng tin tưởng cô, mặc dù Thành Nghiệp Nam cảm thấy bứt rứt khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, “Được rồi, nếu không phải anh hiểu em thì chắc là anh sẽ cho rằng em định cúi đầu chịu thua Thiệu Chính Hề.”
Cô làm như vậy, trong vô hình đã phối hợp với Thiệu Chính Hề dốc sức lăng xê Kỷ Tố Tân.
Nghiên Thời Thất mỉm cười nghiền ngẫm.
Sau đó quan sát Thành Nghiệp Nam lần nữa, rồi đứng dậy nói: “Anh đi phòng nghỉ ngủ một lát đi.
Lúc trước rút khỏi giới giải trí để dưỡng bệnh, bây giờ đã trở về mà em còn chưa chính thức chào hỏi Tổng Giám đốc Thiệu nữa.
Em đi lên phòng làm việc của ông ta một chuyến.”
“Chờ đã!” Thành Nghiệp Nam không yên tâm đứng dậy theo, “Anh đi cùng em.”
Nghiên Thời Thất vốn định từ chối, nhưng thấy anh ta kiên trì muốn đi thì không nói thêm gì nữa.
*** WebTru yenOn linez.
com
Trong phòng làm việc của Tổng Giám đốc, Kỷ Tố Tân ngồi đối diện với bàn làm việc của ông chủ, vẻ mặt u oán mà kể khổ: “Tổng Giám đốc Thiệu, anh Nam thật sự rất vất vả.
Hiện nay Nghiên Thời Thất đã là một nghệ sĩ nổi tiếng rồi, tìm một người quản lý khác phụ trách công việc của cô ta chắc cũng không có vấn đề chứ?”
Có lẽ Kỷ Tố Tân đã quên mất bản thân mình có bao nhiêu cân bao nhiêu lạng.
Hoặc có thể cô ta đánh giá cao địa vị và giá trị bản thân trong mắt Thiệu Chính Hề.
Lúc này, Thiệu Chính Hề ngồi ở đối diện, dựa lưng vào ghế bành, khuôn mặt chữ Quốc (国) vô cùng thờ ơ.
Ông ta hơi hất cằm lên, nhìn Kỷ Tố Tân đang lải nhải liên tục, nói: “Nghệ sĩ nổi tiếng nên để cho người quản lý nổi tiếng phụ trách.
Cô mới nổi tiếng được vài ngày, đã muốn bàn điều kiện với tôi rồi hả?”.