Sắc mặt Kỷ Tố Tân lập tức trở nên tái nhợt.
Cô ta vội vàng xua tay, nói: “Tổng Giám đốc Thiệu, tôi, tôi không có ý đó!”
“Nếu cô không có ý đó, thì cô hãy nhân lúc còn sớm mà từ bỏ ý nghĩ của mình đi.
Tôi bảo Thành Nghiệp Nam dẫn dắt cô, chính là cho cô cơ hội phát triển, chứ không phải để cô tới nói cho tôi biết nên sắp xếp công việc cho người quản lý như thế nào.”
Giọng điệu của Thiệu Chính Hề chợt trở nên sắc bén, dọa Kỷ Tố Tân sợ đến mức run rẩy cả người.
Cô ta há miệng ra muốn nói gì đó, rồi lại ủ rũ cúi thấp đầu, “Xin lỗi, Tổng Giám đốc Thiệu, tôi…”
“Cốc cốc…”
Kỷ Tố Tân đang định nói vài câu để bào chữa cho mình, nhưng thư ký ở bên ngoài lại đột nhiên tới gõ cửa, cắt ngang lời cô ta.
Thư ký đứng ngay cửa, thái độ nghiêm túc nói: “Tổng Giám đốc Thiệu, Thập Thất và anh Thành tới.”
Tròng mắt Thiệu Chính Hề chợt co rút lại.
Sau đó, ông ta giãn mày ra, gật đầu nói: “Để bọn họ vào đi.”
Kỷ Tố Tân nghe vậy thì ngồi không yên nữa, “Tổng Giám đốc Thiệu, mọi người còn có việc, tôi đi…”
“Ngồi xuống!” Giọng nói của Thiệu Chính Hề đều đều, nhưng lại lộ ra sự uy nghiêm không được phép từ chối.
Kỷ Tố Tân khựng người lại, vẻ mặt nôn nóng mà lại khó xử, “Tổng Giám đốc Thiệu, mấy người có việc cần nói, tôi ở lại đây… không thích hợp cho lắm.”
Cho dù là vì chột dạ hay mâu thuẫn, Kỷ Tố Tân đều vô thức cố gắng hết sức muốn tránh mặt Nghiên Thời Thất.
Thiệu Chính Hề nhướng đôi mày dày rậm lên, cười như không cười nói: “Có gì không thích hợp hả?”
“Chuyện này…”
Kỷ Tố Tân nghẹn lời, còn chưa kịp tìm được cớ thích hợp, thì ngoài cửa phòng làm việc đã truyền đến tiếng bước chân.
Cô ta ngoái đầu nhìn lại, chỉ trong chớp mắt liền bắt gặp đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Nghiên Thời Thất.
Kỷ Tố Tân nhanh chóng thu hồi tầm mắt, giống như là có tật giật mình.
Vietwriter.vn
Mà sau lưng cô ta, tầm mắt sắc bén của Nghiên Thời Thất rơi lên người cô ta, khiến cô ta như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than.
“Thập Thất tới rồi à!” Thiệu Chính Hề thản nhiên chào hỏi.
Ông ta hất mặt về phía đối diện, nói: “Ngồi xuống đó đi.
Nghe nói hôm họp báo, cô lên cơn viêm dạ dày nên phải đi về trước, bây giờ đã khỏe hơn chưa?”
Nghiên Thời Thất thu tầm mắt lại từ trên người Kỷ Tố Tân.
Đối mặt với ánh mắt quan sát của Thiệu Chính Hề, cô mỉm cười, tự nhiên nhã nhặn mà ngồi vào ghế, nói: “Khỏe rồi, cảm ơn Tổng Giám đốc Thiệu đã quan tâm.”
Cô thản nhiên cười khẽ, thái độ điềm đạm, chẳng khác gì với thường ngày.
Thiệu Chính Hề quan sát cô, sau đó cười nói với Thành Nghiệp Nam đứng bên cạnh cửa: “Cậu Thành đừng đứng đó làm gì, lại đây ngồi đi thôi.
Vừa lúc hai người tới đây, cũng tiện để tôi thông báo một vài công việc cho cả hai luôn.”
Dứt lời, ông ta thấy Thành Nghiệp Nam đi lại ngồi xuống ghế xô pha.
Lúc này, ông ta mới nhướng mày lên, nhìn về phía Nghiên Thời Thất, nói: “Thập Thất này, có phải cô và Tố Tân hiểu lầm gì nhau không?”
Thiệu Chính Hề đi thẳng vào vấn đề, giọng điệu hơi cao, dường như mang ý hoài nghi.
Kỷ Tố Tân khẩn trương trợn to mắt.
Tổng Giám đốc Thiệu có ý gì đây?
So với Kỷ Tố Tân đầy vẻ hoảng loạn, Nghiên Thời Thất lại lạnh nhạt mà nhìn về phía cô ta, “Tôi và cô ta nào có hiểu lầm gì chứ? Tổng Giám đốc Thiệu, có phải ông nghe được lời đồn gì không?”
Thiệu Chính Hề ngồi vững như núi, cặp mắt lão luyện liên tục đảo qua lại giữa hai người.
Một lát sau, ông ta cười khẽ, nói: “Lời đồn thì không có, chẳng qua là… Tố Tân vừa mới nói với tôi, hi vọng cậu Thành có thể làm người quản lý riêng của cô ấy.
Chuyện này… mấy cô cậu có bàn với nhau chưa?”
Sắc mặt Kỷ Tố Tân lập tức trắng bệch.
Cô ta quay lại nhìn Thiệu Chính Hề.
Ông ta vậy mà lại nói thẳng mặt chuyện này với Nghiên Thời Thất.
Tại sao lại như vậy chứ?
Nghiên Thời Thất không nói gì, chỉ là ánh mắt rơi lên mặt Kỷ Tố Tân càng thêm sâu thẳm nghiền ngẫm….