Sau khi ngồi xuống, Nghiên Thời Thất tháo chùm hoa gài trên cổ tay ra, đầu ngón tay nắm lấy cành hoa, nhắm mắt lại, “Cũng có thể là cá mè một lứa.”
Tuy việc Kiều Phỉ Bạch kí hợp đồng với Diệp Tịch Noãn làm cô bất ngờ, nhưng cũng không đến mức không kịp trở tay.
Dù sao trong tiệc kỷ niệm của Tần thị, cô ta cũng để lộ mánh khóe rồi.
Lăng Tử Hoan giận đến mất bình tĩnh, đấm lên ghế ngồi.
“Hừ! Bùi Đường kia nói vậy là có ý gì? Anh ta là nam sủng của Kiểu Phỉ Bạch mà, đột nhiên lại đào ngũ, có lẽ nào là âm mưu không?”
Nghiên Thời Thất: “…”
Nam sủng của Kiều Phỉ Bạch…
Những lời nói này của Lăng Tử Hoan làm cho Mục Nghi cũng phải liếc mắt nhìn qua gương chiếu hậu.
“Em… Em nói sai à?”
Nhìn thấy nét mặt kì lạ của hai người còn lại, Lăng Tử Hoan vô thức rụt cổ lại, ngoan ngoãn ngồi trên ghế không dám lên tiếng nữa.
***
Một giờ chiều, ba người Nghiên Thời Thất ăn cơm trưa xong, mang theo một bộ lễ phục rồi xuất phát từ công ty, lái về hướng về Tuyền Thành xa xôi.
Từ Lệ Thành đến Tuyền Thành mất khoảng ba giờ đi xe.
Tiệc tối được cử hành vào lúc sáu giờ, thời gian khá dư giả.
Xe vừa lăn bánh khỏi đường cao tốc thì Tống Kỳ Ngự gọi điện thoại tới.
“A lô, thầy Tống.”
Đầu dây bên kia hơi ồn ào, anh ta đi vài bước rồi mới ung dung lên tiếng, “Khởi hành chưa?”
Giọng điệu rất gần gũi, không còn gọi cô là “cô Nghiên” nữa.
Nghiên Thời Thất gật đầu, nhìn về cảnh phố xá đang lướt qua nhanh ngoài cửa sổ, “Rồi, tôi vừa ra khỏi Lệ Thành, tầm bốn giờ là đến.”
Tống Kỳ Ngự bật cười, âm thanh trầm khàn từ tốn, dường như tâm trạng anh ta rất tốt.
“Vốn dĩ tôi còn lo cô không đến, hôm qua quản gia nói với tôi rằng cô đã trả lại tiền cát-xê.”
Bởi vì lo lắng nên anh mới ta cố ý sắp xếp xe lễ tân đến đón cô.
Có điều, nếu cô đã lên đường thì Tống Kỳ Ngự cũng không định nói cho Nghiên Thời Thất biết chuyện đó.
“Nếu thầy Tống đã mời thì đương nhiên không cần cát-xê, cứ coi như đó là lời cảm ơn vì anh đã giúp tôi giải quyết việc của em trai.”
Thái độ của Nghiên Thời Thất đối với Tống Kỳ Ngự rất lễ phép và hòa nhã, tự nhiên mà hào phóng, cũng chưa từng lạnh nhạt vì anh là giảng viên, cũng sẽ không vì xuất thân từ gia tộc giàu có bậc nhất của anh mà nhún nhường, nịnh nọt, rất cơn giống mưa phùn lặng lẽ, dịu dàng rơi xuống trái tim.
Đây là cảm nhận sâu sắc nhất mà Nghiên Thời Thất mang đến cho Tống Kỳ Ngự.
Quả là một cô gái thông minh, lanh lợi.
“Chú ý an toàn trên đường, tôi đợi cô ở Tuyền Thành!”
Sau khi dặn dò, Tống Kỳ Ngự cúp máy.
Nguồn : ngontinh hay.com
Tống Kỳ Ngự cất di động, đứng trước cổng chính của nhà họ Tống, ngắm nhìn sân vườn cảnh trí cổ xưa thoang thoảng hương thơm.
Gió mát mang theo mùi hoa thổi qua phất phơ.
Trên những khóm dây leo trong vườn hoa, trong mắt anh ta dần dần hiện lên dung nhan yêu kiều làm anh ta sinh lòng cảm mến…
“Cậu Bảy, đây là danh sách khách mời chính thức cuối cùng của đêm nay, mời cậu xem qua!”
Chẳng biết vị quản gia ngoài năm mươi tuổi đã đứng sau lưng anh ta từ bao giờ, ông chờ một lát nhưng anh ta vẫn còn đang đắm chìm trong cảm xúc nên đành phải lên tiếng quấy rầy.
Tống Kỳ Ngự tập trung nhìn kĩ, tháo kính xuống, xoa ấn đường rồi cầm danh sách lên nhìn chăm chú.
“Kiều Mục?”
Quản gia nghiêng đầu nhìn lướt qua, hơi gật gù.
“Là cậu Hai nhà họ Kiều ở Lệ Thành.
Cậu ta và cậu Ba có quan hệ làm ăn, cậu Ba muốn mời người này.”
Ánh mắt Tống Kỳ Ngự tối đen lại, sự dữ dằn tản ra từ đuôi lông mày, “Đã lâu như vậy rồi mà anh Ba còn chưa hiểu rõ sự thật sao?”
Quản gia đặt tay lên môi, hắng giọng một cái, tiếng nói cũng nhỏ hơn mấy phần, “Vài năm nay cậu không ở Tuyền Thành, tất nhiên là cậu Ba phải chăm lo việc làm ăn trong nhà nhiều hơn rồi.”
***
Ba giờ năm mươi phút chiều, Nghiên Thời Thất đến Tuyền Thành.
Trình độ lái xe của Mục Nghi rất cao, xe chạy vững vàng, tốc độ nhanh chóng.
Theo cảnh sắc xung quanh nhẹ nhàng lướt qua trước mắt, từng mảng cây xanh rộng lớn sum sê tô điểm cho con đường trên thành phố này, làm cho người ta cảm thấy rất thư thái và thoải mái.
Khác với Lệ Thành phát triển nhanh chóng, Tuyền Thành là thành phố nổi tiếng thích hợp để định cư nhất trong nước..