Quan Hề không ở cùng phòng với Uông Thanh và người đồng nghiệp còn lại, nên tối hôm qua cô không về thì các cô ấy cũng không biết.
Nhưng buổi sáng Uông Thanh đến gõ cửa phòng Quan Hề, lại thấy cô mặc áo choàng tắm đi vào từ ngoài cửa lớn, lúc này mới phát hiện gì đó.
Uông Thanh: “Em…đi đâu thế?”
Quan Hề: “Đi lên phòng trên lầu. Các chị cũng dậy rồi à, đợi xíu nhé, em đi vào thay quần áo.”
Uông Thanh nghi ngờ nói: “Ekip chúng ta có ai ở trên lầu sao?”
Quan Hề ngáp: “Giang Tùy Châu ở trên lầu…À, là bạn trai em.”
Uông Thanh và người đồng nghiệp còn lại nhìn nhau: “Chồng chưa cưới của em ở trên lầu sao?”
Quan Hề thuận miệng đáp một tiếng, đẩy cửa đi vào phòng mình thay quần áo.
“Chị Uông Thanh, bạn trai Quan Hề rất giàu có ạ?”
Uông Thanh: “Sao chị biết được.”
“Lầu trên đều là phòng tổng thống thôi! Rất đắt đỏ đó!”
Uông Thanh nghĩ lại lúc trước có xem qua giá cả của đủ kiểu phòng trong khách sạn này…Chậc chậc, phòng tổng thống á, xài tiền như vậy đối với cô mà nói đơn giản là cắt thịt!
“Hừ, đừng nhiều chuyện đừng nhiều chuyện, lấy dụng cụ ra đi, chuẩn bị làm việc.”
“Á…”
Khách sạn ở Dubai này là khách sạn nổi tiếng toàn thế giới, cho dù là không ở trong đây thì du khách đến quốc gia này chắc chắn vẫn sẽ đến khu vực mở cửa của khách sạn để check-in. Thế là cả buổi chiều hôm nay và buổi sáng ngày mai, ekip của họ đều ở trong khách sạn này trải nghiệm đủ loại nhà hàng và nơi vui chơi, đến lúc đó sẽ tổng hợp những thứ đáng đề cử.
Lịch trình tiếp theo sau đó tương đối nhẹ, nhưng vì là ngày du lịch cuối cùng, tinh thần mọi người vẫn không được hăng hái lắm. Sáng ngày hôm sau khi kết thúc lịch trình, Quan Hề lê thân xác hơi mệt mỏi đi lên lầu đến phòng Giang Tùy Châu.
Nhấn chuông cửa, người đi ra mở cửa là Chu Hạo.
Quan Hề thay giày rồi đi vào trong: “Anh ấy ăn sáng chưa?”
Chu Hạo: “Ăn rồi ạ, còn cô Quan thì sao.”
Quan Hề: “Có ăn một chút, à mà còn trái cây không?”
“Có, tôi đến phòng bếp lấy cho cô.”
“Được, cảm ơn.” Quan Hề bay thẳng một đường đến phòng khách lớn, thấy Giang Tùy Châu đang ngồi ở sofa bắt đầu cuộc họp.
Nghĩ lại thì lúc này anh vốn nên ở trong nước, vì cô nên anh mới dừng chân bên đây ba ngày.
Quan Hề thấy anh bận nên cũng không nói chuyện với anh, chỉ nằm xuống bên cạnh anh, chân gác lên đùi anh rất tự nhiên.
Chu Hạo bưng đĩa trái cây đến, anh ta đã quá quen thuộc với cảnh tượng này, mắt nhìn thẳng, đặt trái cây xuống rồi lập tức lui đi.
“Cứ để bên Giang Gia Vinh như vậy đi, không cần để ý đến…Ừ, cậu sắp xếp những hạng mục kế tiếp tốt đi, mỗi một chi tiết bên mảng khoa học kĩ thuật cũng phải theo dõi sát sao, cậu tự làm…Được, gửi hợp đồng đến đây…Ngày mai tôi sẽ đến công ty…Người kế tiếp…”
Nửa giờ sau, Giang Tùy Châu vẫn đang họp.
Quan Hề ngáp một cái, có hơi mệt mỏi, cô đưa chân đá nhẹ anh, sau khi anh nhìn qua thì hỏi bằng khẩu hình miệng: Còn bao lâu nữa.
Giang Tùy Châu đặt tay lên bắp chân cô, bóp hai cái không nhẹ không nặng: “Nhanh lắm, em nằm thêm một lát nữa đi.”
Anh nói chuyện không trốn tránh ai.
Quan Hề à một tiếng, rồi tiếp tục ăn trái cây.
Hơn mười phút sau, Giang Tùy Châu đóng laptop lại, lấy tai nghe xuống.
Quan Hề đang cầm điện thoại xem tin nhắn trên Weibo, hoàn toàn không nhận ra anh đã kết thúc công việc. Đến khi Giang Tùy Châu cầm cổ chân cô kéo cô qua, cô mới dời tầm mắt khỏi điện thoại.
“Giang tổng, anh xong rồi à.”
Giang Tùy Châu kéo cô dậy, ôm lên chân mình: “Xem cái gì mà tập trung vậy.”
Quan Hề quơ quơ màn hình điện thoại trước mặt anh: “Tin nhắn của fans đó, họ đều khen em đẹp.”
Giang Tùy Châu nhìn màn hình điện thoại của cô, đều cùng một màu, là bộ ảnh chụp ở Safari.
“Trước kia em rất ít đăng hình lên Weibo.”
Quan Hề: “Lúc trước em lười đăng lắm, nhưng bây em giờ là blogger du lịch mà. Em muốn làm việc chuyên nghiệp, hình này chắc chắn phải đăng. Hơn nữa em còn xinh đẹp như vậy, để một mình anh nhìn thôi thì quá lãng phí.”
Đạo lí đâu mà cả mớ thế.
Giang Tùy Châu nói: “Công việc kết thúc cả rồi sao?”
“Kết thúc rồi, chỉ chờ chiều nay anh mang thẻ đi bồi thường cho em thôi.” Quan Hề nói: “Khi nào đi vậy? Bây giờ luôn hả? Ừm…có nên gọi Chu Hạo không nhỉ, em muốn mua rất nhiều thứ, danh sách sẵn sàng rồi.”
Rất lâu rồi Giang Tùy Châu không thấy một Quan Hề tinh thần phấn chấn như vậy, nhìn một hồi thậm chí còn cảm thấy hoài niệm: “Chờ lát nữa đi, anh thay quần áo đã.”
Tâm trạng của Quan Hề rất tốt, ôm lấy cổ anh, nói rất ngọt ngào: “Vừa rồi nghe anh nhắc đến Giang Gia Vinh, anh hai của anh thế nào rồi, gần đây hai người lại cãi nhau à?”
Giang Tùy Châu và hai người anh trai thuộc kiểu tranh giành cấu xé lẫn nhau, như nước với lửa. Trước đây Quan Hề có nghe nói đến một ít, giữa họ có liên quan đến lợi ích, khoa trương thì giống tranh đoạt thời xưa vậy. Bây giờ ba anh vẫn còn đó, nhưng nếu một ngày nào đó không còn nữa, thì thật sự đúng là “Hoặc là anh chết hoặc là tôi sống.”
Giang Tùy Châu: “Không có gì, chỉ là gần đây anh ta có ra tay vài việc nhỏ.”
“Sao nhà các anh lại kì quái như vậy, giữa anh em với nhau mà độc ác quá đi mất.”
Giang Tùy Châu: “Độc ác sao? Cũng không đến mức đó, chỉ là đề phòng chút thôi.”
Đề phòng? Trong đời Giang Nhị Cẩu anh đều là tấn công, lấy đâu ra phòng thủ chứ!
Quan Hề căn bản là không tin, thuận miệng hỏi: “Vậy nếu không gây trở ngại cho họ thì sẽ thế nào?”
Giang Tùy Châu nhàn nhã trả lời: “Vậy thì không có tiền, không thể mua đồ cho em nữa.”
Quan Hề hơi sửng sốt, lập tức nghiêm nghị: “Phòng, phải phòng! Giang tổng cố gắng lên, nỗ lực hết sức! Không ngừng vươn lên!”
Giang Tùy Châu cười: “Anh biết rồi.”
Giang Tùy Châu đứng dậy đi thay quần áo, Quan Hề bưng một hộp anh đào, vừa ăn vừa đi theo bên cạnh anh, nhìn anh cởi đồ.
“Gần đây em và người nhà sao rồi?” Giang Tùy Châu hỏi.
“Cái này hả, ông bà nội đều có liên lạc, ba em…” Quan Hề dừng lại, nhét một quả anh đào vào miệng, “Cứ như vậy thôi.”
Giang Tùy Châu: “Quan Oánh ở Quan gia sao?”
Quan Hề: “Chắc là không ở đó, em không rõ lắm…Nhưng cũng không quan trọng, cô ta có ở đó hay không thì em cũng không quay về nhà ở…”
Giang Tùy Châu nhìn cô, Quan Hề nói đến chuyện nhà, vẻ mặt không được tự nhiên lắm, hiển nhiên cô vẫn chưa thể buông bỏ chuyện của ba mình.
“Sau khi về nước đến nhà anh ở đi.”
“Còn Lãng Ninh Y---”
“Em còn định ở nhà cô ấy à?” Giang Tùy Châu nói thẳng, “Sau khi về thì chuyển hết đồ của em trong nhà cô ấy đến nhé.”
Quan Hề buông thỏng tay: “Lúc em đi không mang theo nhiều đồ, đều dùng của cô ấy, nên không có gì muốn chuyển đi.”
Giang Tùy Châu: “Được, vậy em về nhà cùng anh luôn.”
Quan Hề cau mày: “Đưa em về nhà là phải chịu trách nhiệm đó, công việc blogger du lịch này tạm thời chưa có thu nhập gì đâu.”
“Không thu nhập thì không thu nhập, Lãng Ninh Y như vậy cũng có thể nuôi em, anh còn không nuôi nổi sao.”
Quan Hề: “Hừ, sao anh lại công kích người khác? Ninh Y nhà em làm sao, cái gì gọi là như vậy hả.”
“Tóm lại em cứ đến nhà anh ở đi.” Giang Tùy Châu cài nút áo lại, chậm rãi nói: “Dù sao thì Lãng Ninh Y cũng chỉ có thể không để em đói bụng, còn anh có thể khiến em ăn no căng bụng.”
_____
Sau khi Giang Tùy Châu thay quần áo xong, anh và Quan Hề cùng đi đến trung tâm mua sắm.
Lần này thì anh không bỏ chạy nửa đường nữa, đi dạo cùng cô một vòng rồi lại một vòng, chờ đến khi cô đã hài lòng, lúc này hai người mới lên đường đến sân bay.
Sau khi đến sân bay Quan Hề mới biết lần về mình sẽ ngồi khoang hạng thương gia, trước đây cô nghĩ đến chuyện đổi khoang, nhưng sau đó quá bận bịu nên quên mất.
“Vậy còn đồng nghiệp của em---”
“Cũng đổi rồi.”
Quan Hề vui vẻ ôm lấy cánh tay anh: “Nhị…Không phải, Giang tổng, anh thật tốt quá ~”
Nhưng sau đó lúc đang chờ máy bay thì gặp được Uông Thanh và các đồng nghiệp, Quan Hề lại nghe họ phấn khởi nói cảm ơn cô vì đã mời họ ngồi hạng thương gia.
“Họ cảm ơn em…Anh nói với người ta là em bỏ tiền sao?” Sau khi Quan Hề ngồi xuống bên cạnh Giang Tùy Châu, cô hỏi.
“Sau này em sẽ làm việc cùng họ rất lâu dài.” Giang Tùy Châu nhìn cô, cảm giác như đang giáo dục cô vậy, “Làm quen hòa hợp với đồng nghiệp là điều cần thiết, sau này em phải giải quyết tốt quan hệ với họ.”
Quan Hề: “Anh còn bận tâm chuyện này à?”
Tính khí của Quan cá mặn rất đáng bận tâm, Giang Tùy Châu nói: “Nếu thật sự xảy ra vấn đề gì, đừng giấu anh.”
“Em còn có thể giấu anh được sao?” Quan Hề liếc xéo anh một cái, “Không biết là ai đã cài người nằm vùng bên cạnh em nữa đấy, rốt cuộc là ai thế nhỉ?”
Giang Tùy Châu: “Em quan tâm là ai làm gì.”
Quan Hề: “Em muốn quan tâm đấy, là Niên Niên? Hay là Tiểu Tạp? Đều không phải? Thế thì cũng không thể là Uông Thanh đấy chứ.”
Giang Tùy Châu: “Yên tĩnh chút nào.”
“Em không---”
…
Nhưng cuối cùng Quan Hề vẫn không hỏi được đó là ai, nhưng ekip của cô chỉ có mấy người này, thật ra thì ai cũng không quá quan trọng.
Sau đó lên máy bay, Quan Hề ung dung ngủ say, cô ngủ rất lâu, mãi đến khi về nước, xuống máy bay.
“Về nhà em phải ngủ thật ngon mấy ngày tiếp theo mới được, bù lại những ngày không được ngủ.” Sau khi vào nhà, hai người xuống xe, Quan Hề không xương tựa hẳn vào người Giang Tùy Châu bên cạnh.
Giang Tùy Châu đã trơ mắt nhìn cô ngủ cả một đường: “Em ngủ chưa đủ nhiều sao?”
“Anh không hiểu đâu, ngủ ngon giấc chính là một mong muốn tồn tại muôn thuở đó.” Quan Hề vừa nói vừa đi vòng ra phía sau anh, đưa tay bám lên vai anh, “Em mệt quá, lười đi, anh cõng em.”
Giang Tùy Châu đưa tay ra sau vỗ cô: “Mấy bước thôi cũng lười đi hả?”
Quan Hề nhao nhao muốn nhảy lên, một hai phải dày vò anh: “Ừ ừ ừ đúng vậy, lười đi quá. Thấp xuống để em nhảy lên.”
Trông dáng vẻ Giang Tùy Châu thì không đồng ý, nhưng người vẫn khom xuống, để cô nhảy lên lưng mình: “Nằm yên, đừng lộn xộn.”
Quan Hề được đáp ứng mong muốn, ôm lấy cổ anh, hôn một cái thật mạnh lên mặt anh: “Sau khi làm hòa lần nữa đột nhiên cảm thấy cục cưng của em ưu tú gì đâu á.”
Giang Tùy Châu phải dừng lại hai giây vì cái hôn này, quay đầu nhìn cô: “Em nói vậy là có ý gì, trước đây anh chưa từng cõng em sao?”
“Không có không có, ý em là anh xuất sắc hơn đó.”
“À.”
Giang Tùy Châu cõng Quan Hề đi đến trước thang máy, đang lúc hai người nói chuyện ồn ào, thang máy đã đến.
Quan Hề đung đưa bắp chân, tay còn bóp mặt Giang Tùy Châu không hề khách sáo: “…Giang Tùy Châu, anh có chăm sóc da sao? Bình thường anh đến thẩm mỹ viện nào, đề cử cho em một cái đi---”
Giang Tùy Châu không trả lời, cũng dừng bước.
Quan Hề nghi ngờ nói: “Sao thế?”
Cô thấy anh nhìn về phía trước, cũng nhìn lên theo tầm mắt anh, chờ đến lúc nhìn thấy người đứng ở cửa nhà, Quan Hề hơi sửng sốt, vỗ vai Giang Tùy Châu một cái rồi nhảy xuống khỏi lưng anh.
Sau khi đứng vững, cô chỉnh trang lại quần áo, lễ phép nói với người trước mặt: “Chào dì ạ, đã lâu không gặp.”
Giang Tùy Châu: “Mẹ, sao mẹ lại đến đây.”
Lý Nguyên Anh gật đầu với Quan Hề, sau đó nói: “Biết hôm nay con có chuyến bay về, nên mẹ tới nhà thăm con.”
Giang Tùy Châu: “Vào đi ạ.”
“Ừ.” Lý Nguyên Anh hỏi: “Hề Hề đến sân bay đón con à?”
Quan Hề: “Không phải đâu dì, con và anh ấy đi cùng một chuyến bay.”
Lý Nguyên Anh: “Con đi công tác cùng nó sao?”
Quan Hề nhìn Giang Tùy Châu, nói chính xác thì là anh đi công tác cùng cô mấy ngày.
“Xem là vậy ạ…”
Quan Hề và Lý Nguyên Anh rất ít khi gặp nhau, hoàn toàn không thân quen.
Nhưng từ mấy lần gặp mặt le que và sự miêu tả của Giang Tùy Châu hoặc những người khác, cô biết rất khó để tiếp xúc với Lý Nguyên Anh, bà nghiêm khắc, nói năng thận trọng, có lẽ thuộc top ba “những bà mẹ chồng khó đối phó”.
Sau khi vào nhà, ba người ngồi ở phòng khách, trố mắt nhìn anh.
Giang Tùy Châu biết Lý Nguyên Anh không có việc gì thì sẽ không đến nhà, nhưng Quan Hề cũng ở đây, nên có lẽ bà sẽ không nói gì về chuyện công ty vào lúc này.
“Quan Hề, người nhà con có khỏe không?” Lý Nguyên Anh hỏi thăm một câu tượng trưng.
Quan Hề ngồi thẳng tắp, vô cùng đoan trang: “Rất tốt ạ dì.”
“Gần đây con không tính về công ty Quan thị nữa phải không?”
Quan Hề cười nhẹ: “Đúng vậy dì, con không quá thích mấy công việc kia.”
Lý Nguyên Anh uống một hớp nước, không nói gì nữa. E là bà còn hiểu biết về tình thế của Quan Hề hiện tại hơn cả cô nữa, bây giờ cô có cổ phần trong tay, ông cụ Quan lại cưng chiều, cô em gái Quan Oánh kia sẽ không còn uy hiếp gì đến cô nữa.
“Con và Tùy Châu định lúc nào thì kết hôn?” Lý Nguyên Anh đột nhiên hỏi.
Vẻ mặt công thức hóa của Quan Hề hơi đơ ra: “Kết…kết hôn sao?”
Vẻ mặt của Lý Nguyên Anh còn công thức hóa hơn cả cô: “Hai đứa ở bên nhau cũng lâu rồi nhỉ, có thể lên kế hoạch kết hôn được rồi.”