Một bàn trà nhỏ ngổn ngang các loại sổ, giấy tờ, Quan Hề cũng rối bời.
Cô yên lặng nhìn anh một hồi lâu, sau đó mới lặp lại một cách chắn chắn: “Anh không thiếu tiền? Những thứ kia đều là giả?”
“Ừm.”
Cảm nhận đầu tiên của Quan Hề là lập tức thở phào nhẹ nhõm, vì cô thật sự không hy vọng Giang Tùy Châu rơi vào cảnh khốn khó. Nhưng sau khi ổn định lại, cả người nhất thời như bùng nổ: “Cái gì gọi là em cứ lo cho chuyện của mình, không cần quan tâm mấy loại chuyện này hả! Cái này cũng không phải là chuyện nhỏ nhặt gì, sao anh không nói cho em biết!”
Giang Tùy Châu thấy cô thật sự tức giận, thuận theo nói: “Được rồi, anh biết rồi mà, lần tới có chuyện tương tự vậy sẽ nói với em.”
“Được rồi anh…tốt nhất không nên có lần tới nữa.”
Giang Tùy Châu cười: “Tóm lại bây giờ chuyện này đã kết thúc, không cần lo lắng.”
Quan Hề nghi ngờ nói: “Làm như thế để làm gì vậy?”
Giang Tùy Châu không giấu giếm, giải thích: “Ba anh muốn tất cả những người đứng sau lưng Giang Gia Mậu và Giang Gia Vinh lộ diện, tránh sau khi anh lên vị trí đó, có nhiều người ở phía sau ngáng chân anh. Nên anh chỉ dùng một biện pháp tương đối đơn giản, đưa ra một sơ hở lớn trong thời khắc mấu chốt này để những người có tâm tư kia phản đối anh thôi.”
Quan Hề: “Vậy là ba anh cũng biết chuyện này sao?”
“Ừm.”
“Nhưng tại sao ông ấy lại cho phép anh làm như vậy, anh trai anh cũng là con trai của ông ấy mà…”
“Một núi không thể có hai hổ.” Giang Tùy Châu nói hờ hững, “Ông ấy biết hai bọn anh không hợp, cũng không nghĩ bọn anh có thể hợp, nên ông ấy chỉ đưa ra một lựa chọn vì Quang Dịch mà thôi.”
“Vậy sau này sẽ thế nào…”
“Sau khi biết quân địch là ai thì có thể xử lí từ từ, còn anh cả và anh hai của anh, chiều nay họ sẽ biết sự lựa chọn của ba và chân tướng mọi chuyện. Dĩ nhiên, cũng sẽ biết kết quả của chính mình.” Giang Tùy Châu nói, “Thật ra thì với tác phong ngạo mạn của họ thường ngày, đến công ty chi nhánh làm việc, dưỡng lão cũng tốt lắm rồi.”
Dưỡng lão…ai mới ba mươi, bốn mươi tuổi đã bắt đầu dưỡng lão chứ.
Nói dễ nghe là dưỡng lão, nói khó nghe thì chính là thu quyền và trục xuất mà thôi.
Nhưng Quan Hề biết, sau khi Giang Tùy Châu lên chức, quả thật sẽ không chấp nhận cho hai người anh xem mình là cái đinh trong mắt tiếp tục ở Quang Dịch nhúng tay nhúng chân vào.
“Thảo nào em nói sao đám Tống Lê không có phản ứng gì. Em còn tưởng họ chỉ là một đám anh em plastic, biết anh có chuyện lại không lên tiếng gì. Vậy là họ cũng biết hả anh?”
Giang Tùy Châu gật đầu, lại nói: “Họ có phải là plastic không thì anh không biết, nhưng em chắc chắn không phải là plastic.”
Dứt lời, anh tiện tay cầm một cuốn sổ trên bàn trà lên. Sau khi mở cuốn sổ đỏ ra là một bất động sản trong thủ đô, khu vực cực tốt, diện tích rất lớn, cho thuê thu tiền khéo lại mềm hết cả tay.
“Nhìn cái gì, không cho anh nhìn.” Quan Hề đứng dậy khỏi đùi anh, lấy từng cái từng cái cất tất cả mọi thứ vào trong túi xách.
Đáy mắt Giang Tùy Châu xuất hiện ý cười nhạt: “Không phải vừa rồi còn nói cho anh hết à, sao bây giờ lại không cho nhìn.”
“Anh đâu có thiếu tiền, cho anh nhìn làm gì.” Quan Hề kéo giây khóa khéo lại, gật nhẹ đầu, “Nếu anh tò mò muốn xem á, anh với em đi lĩnh chứng đi, sau khi lĩnh chứng rồi anh muốn xem thì xem.”
Nụ cười của Giang Tùy Châu nhạt dần.
“Sao thế, lĩnh hay không lĩnh đây, vừa rồi em đã nói chuyện ở công ty kết thúc rồi, vậy có thể đi rồi mà.” Quan Hề nói rất thờ ơ nhưng giọng điệu lại pha chút bất mãn, “Còn chờ gì nữa, anh phải có quan hệ hợp pháp với em nhanh một chút, sau này nếu thật sự xảy ra chuyện thì sẽ có em chịu trách nhiệm cùng, không phải rất có lợi sao.”
Giang Tùy Châu nghe cô nói vậy, không biết nên vui hay cảm thấy bất đắc dĩ, thật ra thì lúc đầu anh nói “hai tháng sau lĩnh chứng” là vì khi đó anh thật sự không nắm chắc hoàn toàn, nên tạm thời không muốn kéo cô vào.
Anh vì muốn tốt cho cô, nhưng bây giờ cô nói ra lời này, nghe hệt như anh không muốn kết hôn với cô vậy.
Sao anh có thể không muốn kết hôn với cô cơ chứ!
“Hề Hề, chiếc nhẫn của em vẫn chưa làm xong.” Giang Tùy Châu nói.
“Nhẫn á? Sớm muộn cũng là của em mà, lúc này có hay không không quá quan trọng.”
“Em chắc chắn không?”
“Em chắc chắn mà, anh cho rằng em thật sự muốn một buổi cầu hôn nghiêm túc hả, buồn nôn quá.”
Giang Tùy Châu đứng dậy, lập tức kéo cô đi ra ngoài: “Vậy đi thôi!”
“Hả?”
“Về lấy sổ hộ khẩu, hôm nay đi lĩnh chứng.”
Quan Hề hơi sửng sốt: “Hôm nay hả? Anh nhanh quá rồi, không phải ngày mai hoặc hay ngày mốt sao…”
“Không cần, đêm dài lắm mộng.” Giang Tùy Châu cười, nói: “Tránh để em đột nhiên bỏ trốn với một người trong số người theo đuổi xếp thành mấy hàng bên ngoài của em.”
Quan Hề kinh ngạc, khóe miệng nhếch cao: “Ồ! Anh sớm tỉnh ngộ ra như vậy có phải tốt không!”
“Ừm, anh sai.”
Vì vậy, rất đột ngột.
Thế là Giang Tùy Châu – một người trước nay “kế hoạch không thể lộn xộn, thời gian nắm bắt chuẩn xác” kéo cô đại tiểu như nhà mình lên đường đi kết hôn, không chuẩn bị không kế hoạch gì.
Thang máy đi xuống, Giang Tùy Châu nhìn chân mày và dáng vẻ tràn đầy vui mừng của Quan Hề, biết rằng cả đời này e là mình đã chìm đắm hoàn toàn rồi.
Từ đây sẽ không liên quan đến bất kì lợi ích gì, chỉ liên quan đến một từ mà trước đây anh chưa bao giờ nghĩ tới: thích, chỉ thế thôi.
_____
Có thể nói là hai người lấy được sổ hộ khẩu một cách cực kì dễ dàng, dù sao người hai bên gia đình cũng mong hai người nhanh chóng kết hôn, nghe họ nói muốn lĩnh chứng, cầu còn không được.
Lĩnh chứng là một chuyện không quá phức tạp, một vào một ra, cùng lắm chỉ tốn một khoảng thời gian nhỏ trong những năm bên nhau mà thôi, thân phận đã thay đổi.
Quan Hề khá vội vã, nhưng khi quyển sổ đỏ đó đến tay, cô cũng chẳng cảm thấy có gì không chân thực. Có lẽ là từ nhỏ đến lớn, chủ đề liên quan đến chuyện cô và Giang Tùy Châu kết hôn được nói đến trong thời gian quá dài, nên cô đã quen với việc mình sẽ trở thành vợ anh từ lâu rồi.
Hôm nay cuối cùng cũng hoàn thành được nó, hệt như đánh một ‘dấu mốc’ trong cuộc đời. Cảm giác nhẹ nhõm khi bụi trần lắng đọng, cuối cùng cũng đi đến bước này.
Sau khi hai người đi ra khỏi cục dân chính thì lái xe về nhà, Quan Hề cầm hai quyển sổ nhỏ, ngồi vào ghế phó lái.
“Đây chính là lần đầu tiên kết hôn trong đời của chúng ta, buổi tối chúc mừng nhé!”
Giang Tùy Châu cài đai an toàn cho cô: “Lần đầu tiên? Em còn muốn có lần thứ hai lần thứ ba à?”
Quan Hề: “Nếu anh đối xử với em không tốt thì cũng có thể có đó.”
Giang Tùy Châu: “Như thế nào được xem là không tốt.”
“Không tốt chính là không tốt. Cái này sao mà nói được.” Quan Hề giơ giấy chứng nhận kết hôn lên quơ quơ, đột nhiên đến gần ôm lấy cánh tay Giang Tùy Châu, “Nhưng mà em tin, chồng em chắc chắn sẽ không đối xử không tốt với em, có đúng không?”
Giang Tùy Châu vừa định lái xe thì chợt dừng lại, quay đầu nhìn cô.
Quan Hề nháy mắt với anh, “Sao không gật đầu, chẳng lẽ không đúng sao chồng.”
“...”
Lúc trước Quan Hề gọi anh bằng rất nhiều biệt danh, thời điểm cô vui vẻ, cục cưng, bé yêu gì gì đó, tất cả đều có thể gọi, nhưng cô chưa từng gọi từ ‘chồng’ này.
Đến bây giờ khi Giang Tùy Châu nghe từ ngữ xa lạ này, cảm thấy có hơi khác thường.
Một lúc lâu sau, anh mới gật đầu, hỏi: “Đi đâu chúc mừng?”
“Nếu đã lĩnh chứng thì nên thông báo cho bạn bè một tiếng, gọi họ đến quán bar của Chung Linh Phàm đi, hôm nay không say không về ~”
Giang Tùy Châu: “Quán bar? Ai lĩnh chứng lại đến quán bar để chúc mừng bao giờ.”
“Em đó.” Quan Hề hỏi, “Anh cảm thấy không tốt à? Anh không đồng ý hả? Nhưng đến đó không phải rất high sao? Không tốt chỗ nào?”
Giang Tùy Châu nhìn cô, bắt đầu lái xe: “Tùy em, vậy em thông báo đi.”
Vẫn nên đồng ý thôi, dù sao anh biết, nếu anh không đồng ý sẽ bị công kích bởi những lý luận như “anh mới kết hôn với em đã làm trái lại em sao”, vân vân.
Quan Hề vô cùng hài lòng với câu trả lời của anh, lập tức lấy điện thoại ra: “À được, vậy em gọi mọi người nhé chồng.”
Giang Tùy Châu: “…”
Sau khi Quan Hề nói xong, nhanh chóng tạo một nhóm trên WeChat, sau đó thêm toàn bộ bạn chung của hai người vào. Chuyện này xong xuôi, cô cầm điện thoại của Giang Tùy Châu lên, nhanh chóng thả một chuỗi bao lì xì trong nhóm.
Người trong nhóm bùm nổ vì những bao lì xì này.
Tống Lê:【Hửm??? Chuyện gì đây?】
Tống Lê:【Giang tổng, cậu có chuyện gì thì nói thẳng, đừng như vậy, tôi sợ】
Lãng Ninh Y:【Sao vậy sao vậy?! Tôi đã bỏ lỡ gì hả!】
Kim Khai Thành:【Tại sao tôi toàn giật được cái cuối cùng không vậy, tôi phải giật thêm. Giang Tùy Châu, cậu gửi thêm mấy cái an ủi đi!】
Tống Lê:【Có bẫy, nhất định có bẫy, thậm chí tôi còn không dám bấm vào mấy bao lì xì này!】
Quan Nguyên Bạch:【 Đang họp, có chuyện gì không Tùy Châu? Hơi ồn ào.】
Quan Tri Ý:【Anh à, anh không biết chỉnh im lặng sao, thật là ngốc】
Quan Nguyên Bạch:【Anh còn chưa kịp chỉnh đã rung lên liên tục rồi, có thể hiểu được cảm giác chuông vang khi đang họp không?】
Thích Trình Diễn:【Hiển nhiên cũng không quá quan trọng, nếu không cậu còn ở đây nói chuyện làm gì.】
Quan Nguyên Bạch:【?】
Quan Tri Ý:【Anh Tùy Châu gửi thêm mấy cái nữa đi! Gần đây không thể ra ngoài làm việc, hơi nghèo!】
Thích Trình Diễn:【?】
Lãng Ninh Y:【Tôi chuẩn bị tốc độ tay xong rồi, tiếp tục tiếp tục nào!】
Tống Lê:【Bao lì xì của Giang Tùy Châu mà các cậu cũng dám lấy hả???】
Chung Linh Phàm:【Mọi người, hình như điều quan trọng bây giờ là cái nhóm này để làm gì?】
…
Trong nhóm ồn ào náo nhiệt, những người đã ở trong nhóm thấy số người chậm rãi tăng lên.
Những người đến sau vào đó cũng rất lờ mờ, khó hiểu xong, vừa hỏi chuyện gì đã xảy ra vừa giật bao lì xì.
Quan Hề gửi bao lì xì đến lúc tay bắt đầu mỏi, lúc này mới kết thúc, bắt đầu gõ chữ.
Vì vậy mấy giây sau, mọi người trong nhóm thấy tin nhắn trả lời của Giang Tùy Châu:【Hôm nay tôi và vợ tôi lĩnh chứng, buổi tối đến quán bar, tôi mời mọi người uống rượu nha ~】
Sau sự im lặng trong nháy của nhóm WeChat, mọi người lập tức trả lời.
Quan Nguyên Bạch:【Quan Hề, là em ha】
Lãng Ninh Y:【Quan Hề, là cậu ha】
Kim Khai Thành:【Quan Hề, là cậu ha】
Tống Lê:【Quan Hề, là cậu ha】
…
paste, đội ngũ không hề lộn xộn.
Quan Hề trợn mắt, cầm lấy điện thoại của mình, gõ đùng đùng:【Sao lại là tôi, các cậu có nắm được trọng điểm không hả?! Trọng điểm là bọn tôi lĩnh chứng, ok!!!】
Tống Lê:【Bây giờ rồi mà Giang tổng của tôi chưa online hả ~ Quá đàn bà mà】
Quan Nguyên Bạch:【Lĩnh chứng rồi à, ồ, em không nói anh còn tưởng hai đứa kết hôn mấy năm rồi đó】
Quan Hề:【…..】
Quan Tri Ý:【A a a a a chúc mừng chị!!!】
Quan Hề:【Tiểu Ngũ vẫn là ngoan nhất, à đúng rồi, tối nay em đừng đến nha, quán bar quá ồn ào, không tốt cho em bé】
Quan Tri Ý:【o.o】
Quan Hề:【Dù sao điều quan trọng là tối nay phải đến quán bar, Linh Phàm chuẩn bị chút nhé. Cho hết rượu ngon lên, Giang Tùy Châu trả tiền】
Chung Linh Phàm:【Tuân lệnh!!!】
…
Quan Hề nói xong thì thoát khỏi WeChat, vui vẻ chụp một tấm ảnh giấy kết hôn.
Giang Tùy Châu: “Thông báo xong rồi à?”
Quan Hề: “Ừm, thông báo xong rồi, mọi người đều cảm thấy rất ngạc nhiên!!!”
Giang Tùy Châu: “Vậy bây giờ về nhà trước nhé?”
“Được, buổi tối rồi đi, dù sao em cũng phải để Linh Phàm chuẩn bị đã.”
“Được.”
_____
Chín giờ tối, mọi người lần lượt đến khu vực ngồi lớn nhất do Chung Linh Phàm dành riêng ra.
Quan Hề ở nhà trang điểm, kì kèo chọn quần áo rất lâu, nên lúc đến nơi đã trễ nửa giờ.
“Có thể chú ý hơn được không, hôm nay là ai khao, người khao mà có thể đến trễ được à?” Tống Lê thấy cuối cùng hai nhân vật chính cũng ra sân, trêu đùa.
“Đợi lâu rồi, đợi lâu rồi.” Quan Hề nói lời khách sáo, nhưng trông chẳng khách sáo chút nào, “Chẳng phải tôi chỉ muốn chọn trang phục lộng lẫy để tham dự nên mới đến muộn một chút thôi sao.”
Lãng Ninh Y kéo tay cô: “Lĩnh chứng thật rồi à, sao lại đột ngột như vậy.”
“Cái này mà đột ngột hả, bọn tớ chuẩn bị bao lâu rồi đó.” Quan Hề lấy điện thoại mở tấm ảnh giấy chứng nhận kết hôn chụp lúc ở trên xe ra, ngồi vào giữa nhóm bạn thân của mình, “Đây đây đây, cho các cậu thưởng thức nhan sắc tuyệt vời của cục cưng nhà tôi.”
“Hình này không tệ nha, chụp rất đẹp.”
“Vẻ ngoài đẹp, chụp thế nào cũng đẹp.”
“Ôi ôi, gato chết tôi rồi.”
…
Mấy cô gái bên này trò chuyện nhiệt liệt, Giang Tùy Châu ngồi xuống bên chỗ dành cho đàn ông.
Anh ngồi xuống, bị Tống Lê kéo đến nói: “Chúc mừng cậu nha Giang tổng, bước vào biển lửa rồi!”
Kim Khai Thành rót rượu ra ly cho anh: “Xem như Quan Hề là biển lửa, Tùy Châu cũng đã sớm luyện thành kim cương khó phá hủy rồi.”
Giang Tùy Châu cười một tiếng, trái lại cũng hơi đồng tình.
Tống Lê cầm ly rượu cụng một cái với vài người bạn, nói: “Hừ, không biết tại sao giờ phút này tôi lại thấy hơi cảm động. Dù gì tôi cũng nhìn hai người lớn lên mà…À không phải, nhìn hai người từ hồi mười mấy tuổi đến bây giờ.”
Quan Nguyên Bạch: “Ai mà không nói như vậy.”
Tống Lê: “Đúng không! Cho nên tôi rất là cảm khái luôn đó!”
Kim Khai Thành cười: “Ừ ừ ừ, mà này, cảm giác thế nào? Tùy Châu, đã lĩnh chứng rồi, phát biểu cảm nghĩ đi.”
Cảm nghĩ sao?
Giang Tùy Châu nhìn Quan Hề ngồi ở đối diện.
Khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ khoe khoang, dù ở một nơi mờ tối thế này, vẫn có thể tùy ý hấp dẫn ánh mắt của người khác. Trước nay sự xinh đẹp của cô luôn khó che giấu, cũng hệt như tính tình của cô vậy, không có giây nào khắc chế lại.
Quan Hề đúng là biển lửa, nóng bỏng, có thể thiêu cháy sạch khiến người ta không còn gì sót lại. Nhưng đối với anh mà nói, ngọn lửa của cô không gây thương tổn gì cho anh, nên thậm chí anh còn hy vọng ngọn lửa của cô càng tỏa rực hơn, để người khác không thể đến gần, không thích ứng được.
Nên cảm nghĩ chắc là…Đối với anh, lĩnh chứng không phải là nhảy vào biển lửa, mà là ôm biển lửa.
Anh cảm thấy rất ấm áp.
“Rất tốt.” Giang Tùy Châu rời mắt khỏi Quan Hề.
Kim Khai Thành: “Chỉ rất tốt thôi hả, không có chút cảm động gì sao?!!!”
Giang Tùy Châu liếc anh ta một cái: “Cậu cho là ai cũng khóc hết hai cân nước mắt trong ngày kết hôn như cậu sao.”
Kim Khai Thành: “…”
Tống Lê: “Ha ha ha ha ha---Được rồi, đừng hy vọng nữa, Giang Tùy Châu có thể nói được mấy lời dễ nghe, tôi đưa đầu cho cậu chém! Mau mau mau, chúng ta uống một ly, chúc mừng Giang tổng của chúng ta đã kết thúc kiếp sống độc thân!”
_____
Sau khi uông rượu xong lại ngồi trò chuyện một hồi, không khí cũng nóng lên. Đương nhiên hôm nay tâm trạng của Quan Hề rất tốt, uống xong thì chạy qua bên sàn nhảy chơi với mấy cô bạn của mình, sau đó tới tới lui lui mấy vòng, Giang Tùy Châu thấy cô càng ngày càng phiêu.
“Được rồi, kết thúc thôi em.” Lúc Quan Hề quay về ghế ngồi lần cuối, bị Giang Tùy Châu kéo lại.
Quan Hề ngồi xuống theo lực kéo của anh, sau đó đặt cằm lên vai anh một cách rất tự nhiên, nói: “Vừa rồi họ nói đến hôn lễ của chúng ta đó, nói gì mà trang trí không biết đẹp bao nhiêu, nhưng chắc chắn chỗ nào cũng đắt tiền sang chảnh ~ Anh nói xem, gu thẩm mỹ của chúng ta trong mắt họ chỉ như vậy thôi sao, tầm thường như vậy à ~”
Giang Tùy Châu đỡ mặt cô, tránh để cô nghiêng sang bên: “Em không thích đắt tiền à?”
“Không đâu, em thích chứ.”
Giang Tùy Châu cười: “Vậy họ nói sai chỗ nào.”
Quan Hề: “Sai hoàn toàn, em không chỉ thích đắt tiền, em còn thích đẹp nữa! Em rất có gu thẩm mĩ đó ~”
Giang Tùy Châu gật đầu: “À, vậy em thích phong cách gì?”
“Phong cách hả…cái này em phải cân nhắc chút đã, dù sao cũng kết hôn đột ngột quá, chưa nghĩ đến những thứ kia.” Quan Hề đưa tay ôm anh, hỏi: “Vậy anh nói về anh đi, anh thích phong cách gì?”
Giang Tùy Châu: “Em thích là được rồi.”
“Thật hả?”
“Ừm, nghe theo em hết.”
“Oa ~ Ông xã, anh tốt quá ~ Đột nhiên cảm thấy yêu anh nhiều hơn ~”
Giang Tùy Châu rất thoải mái khi nghe lời này, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng: “Đừng uống nữa, em hơi say rồi.”
Quan Hề nói, “Không phải vì tâm trạng em tốt sao, vui vẻ nên mới uống nhiều. Còn anh, có vui hông dạ?”
“Vui.”
“Vậy anh cảm thấy kết hôn với em cũng không tệ đúng không ~”
“Ừm, không tệ.”
“Vậy anh có cảm thấy càng yêu em hơn hông ~”
“…”
“Có hông??? Có hông dạ ~”
Không nghe theo, không từ bỏ, Giang Tùy Châu cười nhạt, kéo cô đến, “Có, có rất nhiều.”
“Vậy sao! Vậy anh nói cho em nghe đi!”
Giang Tùy Châu nhéo eo cô: “Về nhà thôi, nhiều lời quá.”
“Không được! Anh nói đi, nếu không em không về nhà đâu.”
Giang Tùy Châu nhìn cô, trong mắt cô mang theo men say, mạnh mẽ một cách đáng yêu. Anh hơi bất đắc dĩ, lắc đầu, dường như là đang dỗ dành: “Có, càng yêu em hơn, yêu em nhiều hơn bất kì thời điểm nào lúc trước.”
…
Tống Lê chỉ vừa quay lại lấy điện thoại đang đứng sau ghế ngồi, hoảng sợ nhìn người mà mình đã quen biết rất nhiều rất nhiều năm trước mặt, im lặng quay đầu nhìn về phía Kim Khai Thành.
Kim Khai Thành khẽ nhíu mày: “Cậu nhìn xem, người này thật sự không thể nói lời dễ nghe được sao?”
Tống Lê hít sâu một hơi: “…Được, cho cậu chém đầu tôi đấy, cho cậu chém đấy!”
_____
Buổi tụ họp chứng mừng lĩnh chứng này diễn ra đến đêm khuya mới tàn cuộc, thời điểm Giang Tùy Châu bế Quan Hề về nhà cũng đã sắp một giờ.
“Sổ…sổ đỏ của em đâu?” Quan Hề vùi mình vào trong giường, kéo ống tay áo của anh, nói lầm bầm.
Giang Tùy Châu: “Ở phòng khách.”
“Anh đừng làm rơi đó…”
“Sẽ không đâu.” Giang Tùy Châu lấy một sợi tóc nằm trên chóp mũi cô xuống, “Không ngốc như em.”
Quan Hề khẽ hừ một tiếng, nhắm hai mắt nói mớ: “Cất đi, Giang Tùy Châu, anh cất cho em đi…”
“Anh biết rồi, em ngủ đi.”
“Ưm…được…”
Giang Tùy Châu tắt đèn, đứng dậy đi ra phòng khách. Trên bàn trà nhỏ ngoài phòng khách, họ để giấy chứng nhận kết hôn trên đó, một sắc đỏ chói mắt.
Giang Tùy Châu cầm sổ của hai người lên, đi vào thư phòng.
Bên trong thư phòng có một tủ sách trống, sau khi kéo ra, bên trong là 28 hộp quà được sắp xếp ngay ngắn. Đây là từ rất lâu lúc trước, vì muốn làm anh vui vẻ, lần đầu tiên Quan Hề cẩn thận chuẩn bị quà tặng cho anh.
28 hộp, cô nói, chúng đại diện cho sự đền bù của cô dành cho anh, mỗi một năm đã qua.
Giang Tùy Châu nhớ đến dáng vẻ giấu giếm tâm tư của Quan Hề khi đó, cảm thấy có hơi buồn cười. Anh nghĩ, dù dáng vẻ của cô không thật lòng thì anh vẫn rất thích.
“Giang Tùy Châu ~ Giang Tùy Châu ~~”
Ngay tại lúc này, ngoài thư phòng vang lên giọng nói nũng nịu.
Xem ra Quan đại tiểu thư không ngủ, muốn ầm ĩ đây mà.
Khóe miệng Giang Tùy Châu nhếch lên, đặt giấy kết hôn vào vị trí ‘quà tặng 29’, đóng cửa tủ lại.
“Giang Tùy Châu ~ Cục cưng, anh ở đâu rồi ~”
“Đến đây.”
Lần thứ 29.
Đây là năm anh 29 tuổi, vẫn là một năm như bình thường.
Nhưng đây là năm đầu tiên của hai người họ, một người biến thành hai người, một năm đặc biệt và hoàn toàn mới.
▫ Lời tác giả:
Chính văn sẽ kết thúc ở đây ~ Sẽ còn vài ngoại truyện nữa, lần trước thấy có bạn nói muốn xem dáng vẻ thời học sinh của họ nên sẽ viết một ít nha.
- HOÀN CHÍNH VĂN -