Dù ở bất cứ độ tuổi nào, Quan Hề cũng là một người được mọi người vây quanh, quãng thời gian trung học năm ấy cũng thế.
Vừa lên lớp 10 chẳng bao lâu, vì sự xinh đẹp của mình mà bài viết về cô đã được ghim trên trang chủ của Tieba, kéo dài cả tháng cũng không biến mất. Trên bức tường tỏ tình không ngừng xuất hiện tên cô, lên rồi lại xuống, xuống rồi lại lên, ngày nào cũng có người đứng ngoài phòng học vây xem.
Quãng thời gian đó, nam sinh theo đuổi cô thật sự không bao giờ hết. Nhưng tình trạng nhận thư tình đến mỏi tay này đột nhiên sụt giảm nhanh chóng vào hai tháng sau.
Nguyên nhân chủ yếu là: có người đồn rằng Quan Hề và Giang Tùy Châu yêu nhau.
Tin tức này vừa lan ra, mọi người đều âm thầm ai oán.
Nữ sinh thì ghi thù, thầm chỉ trích Quan Hề là kẻ tiểu nhân. Tất nhiên là, họ cũng chỉ dám nói xấu sau lưng, còn khi gặp Quan Hề họ không dám nói một lời khó nghe nào.
Nam sinh thì càng ẩn mình hơn, tại ngôi trường tư thục dành cho giới nhà giàu này, trong lòng mọi đứa trẻ đều hiểu rõ, cấp bậc được phân chia vô cùng rõ ràng. Hiển nhiên người như Giang Tùy Châu đứng ở vị trí cao nhất trong chuỗi thức ăn, ai dám tranh giành gì với anh.
Vì thế quần chúng chỉ có thể âm thầm quan sát trong khi vẫn còn đang nửa tin nửa ngờ.
Hôm nay là một buổi chiều nào đó trong tuần.
Quan Hề phăm phăm đi vào lớp, vứt cặp sách của mình lên bàn.
“Lúc tao vừa vào cổng trường đã gặp Giang Tùy Châu.” Cô kéo ghế của mình ra ngồi xuống, lạnh lùng nói với Lãng Ninh Y ngồi ở bàn trên.
Lãng Ninh Y: “Hả? Rồi sao, có chuyện gì thế?”
Quan Hề tức tối nói: “Tao nghĩ lần này chẳng phải là gặp trực diện rồi sao, tao tốt bụng chào anh ta, mày đoán xem kết quả thế nào?!”
“Thế nào?”
“Lúc tao đi qua định chào anh ta, anh ta lại quay đầu đi thẳng với bạn anh ta!” Quan Hề tỏ vẻ không thể tin nổi, “Anh ta dám đi thẳng? Đi mất luôn!”
“Thật á? Có thể...có thể anh ta không nhìn thấy mày thì sao?”
“Anh ta mù chắc! Tao duyên dáng xinh đẹp đi về phía anh ta, anh ta không nhìn thấy? Làm sao có thể, anh ta nhìn thấy tao nhưng lại cố ý không đoái hoài đến tao.”
Lãng Ninh Y lập tức tỏ ra kinh ngạc theo cô, “Vãi! Vậy anh ta cũng quá đáng thật đấy.”
“Đúng vậy! Tao đi đến chào anh ta là nể mặt anh ta, anh ta có ý gì, cảm thấy tao muốn chào anh ta lắm sao?”
Lãng Ninh Y chưa kịp chửi hùa theo vài câu thì bạn cùng bạn của Quan Hề là Ngụy Tu Dương đã nói với vẻ chán ghét: “Tính tình anh ta như nào chị chả biết từ lâu rồi sao, chào hỏi anh ta làm gì.”
“Không phải, cả trường đều biết chị có quan hệ với anh ta, chẳng phải chị phải làm màu tí? Anh ta còn không nể mặt chị vậy đấy!”
Ngụy Tu Dương nhíu mày, “Chị có quan hệ gì với anh ta, chẳng qua chỉ là lời hứa hẹn của hai nhà thôi.”
“Như vậy còn chưa đủ sao?”
Trong thế giới của những người như họ, chuyện đính hôn từ rất sớm để gắn kết hai đại gia tộc là chuyện quá quen thuộc. Vì thế khi nghe nói nhà họ Quan và nhà họ Giang có ý liên hôn, mọi người đều mặc nhận Giang Tùy Châu và Quan Hề đang yêu nhau.
Thực ra Quan Hề cũng nghĩ như vậy, cô cũng cảm thấy Giang Tùy Châu gần như đã là người của cô, thế nên lúc gặp nhau ban nãy cô mới định chào anh.
Thế mà!!! Bây giờ cô hối hận gần chết!
Quả nhiên Giang Tùy Châu vẫn là Giang Tùy Châu, vẫn là cái bộ dạng cô quen thuộc bao năm qua. Đáng ghét! Thật đáng ghét!
Lãng Ninh Y: “Được rồi, đừng tức giận nữa, tức giận vì Giang Tùy Châu không đáng đâu!”
“Hừ!”
“Tiết đầu là giờ thể dục đấy, đi thôi đừng nghĩ nữa, thay đồ thôi.”
Quan Hề không thích giờ thể dục, vừa nghe thấy phải thay đồ chạy tới chạy lui, lông mày lập tức xoắn lại, “Hôm nay thầy thể dục không nghỉ dạy sao?”
“Nói lời xúi quẩy gì thế, thầy ấy mà nghỉ thì chẳng phải thầy dạy toán sẽ phải dạy thay sao?”
“Nhưng tao không muốn chạy bộ.”
“Chuyện này quá đơn giản, lát nữa mày cứ nói mày đến tháng.”
“Xùy, hình như tuần trước tao dùng cớ này rồi.”
“Thế à? Vậy mày nói mày...không đều?”
“Hình như cũng được đấy.”
Ngụy Tu Dương ngồi bên cạnh: “...”
Giờ thể dục hôm nay trùng giờ với khối 12 của Giang Tùy Châu, nhưng vì khối 12 đang ở giai đoạn nước rút của kì thi đại học, nên giờ thể dục của họ đều biến thành giờ tự học, hầu hết học sinh đều ở trong lớp học.
Nhưng có một số người, ví dụ những người luôn có thành tích học tập tốt như Giang Tùy Châu sẽ không bận tâm một tiết tự học như này mà đi ra sân thể dục chơi bóng rổ.
Thế là, trận bóng rổ trong giờ thể dục này trở nên náo nhiệt. Khi thầy thể dục cho nghỉ giải lao mười phút, mọi nữ sinh khối 10 đều chạy đến xem học sinh lớp 12 chơi bóng rổ.
Quan Hề bị Lãng Ninh Y lôi kéo nên cũng đến liếc mắt vài cái.
Trên sân bóng lúc này, các chàng trai cao lớn đang chạy thật nhanh để chuyền bóng, tạo ra một khung cảnh hết sức lôi cuốn. Đặc biệt là người họ Giang nào đó, anh mặc áo bóng rổ màu trắng, để lộ cánh tay và bắp chân thon dài, chỉ một quả trúng rổ cũng làm đám nữ sinh bên cạnh phải hét chói tai.
Quan Hề nhìn anh, tuy cô thừa nhận cảnh đó rất đẹp mắt nhưng cô không thể kiềm chế sự chán ghét của mình.
Chậc…bao nhiêu người xem anh ta chơi bóng như vậy, chắc anh ta đang đắc ý lắm đây. Nhưng anh ta lại làm bộ làm tịch, nhìn cái vẻ mặt kia xem, trông như chẳng bận tâm chút nào thậm chí còn có chút bực bội, giả, quá giả!
“Hey! Quan Hề! Ném bóng lại đây cái!” Đúng lúc Quan Hề định kéo Lãng Ninh Y đi, đột nhiên có người trong sân bóng gọi cô.
Quan Hề sửng sốt, cúi đầu xuống mới phát hiện bóng của họ đã lăn đến chỗ mình.
Cô kinh ngạc nhìn vào trong sân bóng, vừa rồi ai kêu cô cô cũng không biết, cô chỉ nghĩ, bao nhiêu người ở đây như vậy, sao lại kêu cô nhặt bóng chứ?
Người nào mà oai thế?
Người trong sân và người ngoài sân đều nhìn qua chỗ cô, nhưng Quan Hề hoàn toàn không có ý định cúi xuống nhặt bóng, thậm chí cô còn lùi về phía sau, trực tiếp đi ra khỏi đám đông.
“Ấy ấy...” Chàng trai mặc áo bóng rổ màu đen giơ tay muốn giữ người lại, nhưng Quan Hề đã bỏ đi không chút lưu luyến. Cậu ta ngượng ngùng cười một tiếng, quay lại nhìn Giang Tùy Châu đứng phía sau cậu ta, “Sao cô bé này khó nói chuyện thế nhỉ?”
Bóng được người khác ném qua, Giang Tùy Châu tiến lên bắt lấy, lúc xoay người lại nhìn chàng trai áo đen một cái, “Cậu sai cô ấy nhặt bóng, oai phết nhỉ.”
Thiếu niên áo đen: “...”
Hết mười phút giải lao, học sinh lớp 10 lại bị thầy giáo hò hét vào lớp.
Sau khi thầy giáo cùng học sinh tập bài thể dục làm nóng người liền cho mọi người chạy mấy vòng. Quan Hề vừa nghe thấy phải chạy bộ thì mặt tái mét. Trời nóng như này, chạy mấy vòng thì mệt phải biết.
Thế là sau khi mọi người đều chạy đi hết, Quan Hề mới ra vẻ ốm yếu đi đến chỗ thầy giáo thể dục, “Thưa thầy, em không khỏe lắm, hôm nay có thể không chạy không ạ?”
Thầy giáo thể dục không lớn tuổi lắm, đối xử rất tốt với đám học sinh các cô, nghe thấy Quan Hề nói thế thì hỏi với vẻ sâu xa, “Quan Hề, em lại làm sao rồi?”
Quan Hề tự động bỏ qua chữ “lại” kia, ngoan ngoãn đáp: “Chính là chuyện kia của nữ sinh, bây giờ em hơi mệt, muốn về nghỉ một lát.”
Thầy giáo thể dục ngó đồng hồ, còn bảy tám phút nữa mới hết giờ, thế là cũng không ngăn cản cô nữa, “Không khỏe à, vậy em về lớp trước đi.”
“Vâng! Cảm ơn thầy ạ!” Quan Hề xoay người đi thẳng.
“Đợi đã.” Thầy giáo đột nhiên gọi cô lại.
Quan Hề vốn đang đi chậm đột nhiên sải bước thật nhanh, đứng ở nơi đủ xa mới quay đầu lại nói: “Có chuyện gì vậy ạ?”
Thầy giáo thể dục liếc cô một cái, “Lần sau nghĩ một lý do hợp lý chút, một cái lý do mà dùng ba bốn lần trong một tháng, đám học sinh các em coi tôi là kẻ ngốc à!”
Quan Hề chớp chớp mắt, nhoẻn miệng cười, “Vâng thưa thầy! Lần sau em sẽ nói em đau chân!”
“Này em...”
“Em đi trước ạ!”
Ai da, quả nhiên là thầy Trần, dễ nói chuyện thế cơ chứ.
Quan Hề vui vẻ, chạy chầm chậm về lớp, nhanh chóng chuồn khỏi sân thể dục. Lúc cô đi đến cửa hàng tiện lợi gần tòa giảng đường, chuông tan học cũng vang lên.
Cô biết chút nữa cánh Ngụy Tu Dương và Lãng Ninh Y nhất định sẽ đến mua nước, nên cô cũng không về lớp vội mà xách một chiếc giỏ, đi lòng vòng trong cửa hàng.
Sau khi vơ vét đồ ăn vặt một lượt, cô đến chỗ tủ lạnh, định mua đồ uống và nước cho hai người kia.
Nhưng chiếc giỏ trong tay cô đã đầy ắp đồ ăn vặt nên nhất thời cô không để cẩn thận, một lon nước rơi thẳng ra khỏi giỏ.
Quan Hề vội vàng định đi nhặt, kết quả vừa quay đầu lại liền đụng phải đám người chơi bóng rổ đến mua nước.
Người đi đầu tiên chính là Giang Tùy Châu.
Quan Hề không cúi xuống nữa mà lùi về sau một bước theo bản năng, sau lưng cảm nhận được hơi lạnh của tủ lạnh.
Giang Tùy Châu nhìn cô một cái, cúi xuống nhặt lon nước vừa lăn đến chân anh, đặt vào trong giỏ đồ của cô.
“Còn mua à?” Anh hỏi.
“...Làm gì?”
“Không mua thì dịch qua chút, em chắn đường rồi.”
“...”
_____
Một đám nam sinh đứng trước tủ lạnh chọn đồ uống, Quan Hề xách một giỏ đồ ăn to tướng đi ra ngoài, vừa đi vừa tức tối.
Chắn đường? Chắn gì chứ!
Cô gầy như này dáng đẹp như thế, cô có thể chắn cái gì! Đúng là ăn nói vớ vẩn!
Quan Hề nổi giận đùng đùng đi đến quầy thu ngân, bắt đầu lấy đồ cô mua ra thanh toán. Đồ cô mua rất nhiều, còn chưa tính tiền xong, đám Giang Tùy Châu đã mua nước xong đi ra.
Bọn họ đều xếp hàng sau lưng Quan Hề.
Tít, tít, tít...
Sau khi nhân viên thu ngân quét mã xong cả đống đồ ăn vặt liền nói: “Tộng cộng 270 tệ.”
“Được.” Quan Hề thò tay vào túi lấy tiền, sờ túi áo bên trái, không có. Cô lại quay sang túi bên phải, vẫn trống không.
Tiền mặt không có, thẻ học sinh (*) cũng không có.
*Thẻ IC hoặc thẻ từ mà nhà trường cấp cho học sinh để thanh toán trong căng tin, siêu thị trong trường
Quan Hề: “...”
Cái quỷ gì vậy, lúc thay quần áo quên lấy đồ trong túi quần áo ban đầu rồi sao?
“Này em.” Nhân viên thu ngân thấy cô bất động, liền thúc giục.
Bây giờ là giờ ra chơi, trong siêu thị dần đông người, người xếp hàng chờ thanh toán cũng nhiều.
Quan Hề nhíu mày, “Em...”
Ba chữ “Không mua nữa” còn chưa nói ra, bên cạnh đã có người đưa ra một tấm thẻ học sinh, “Quẹt cái này.”
Nhân viên thu ngân nhận lấy, “Được.”
Quan Hề hơi sững người, quay lại nhìn Giang Tùy Châu. Người kia ỷ vào vóc dáng cáo lớn, từ trên cao nhìn xuống cô.
“Mua đồ không mang tiền sao?” Giang Tùy Châu hỏi.
Quan Hề định bật lại anh theo thói quen, nhưng nhớ ra tiền là do anh trả, bèn nuốt ngược những lời định nói trở lại, “Em không cố ý.”
Giang Tùy Châu ừ một tiếng, khẽ mỉm cười.
Không biết vì sao, anh vừa nở nụ cười, cô bỗng nhiên thấy hơi nóng mặt.
Quả nhiên là mất hết mặt mũi rồi!
Cô nghiêm mặt, vội vàng cúi đầu bỏ đồ vào trong túi. Thu dọn xong cũng không nán lại một giây, xách túi ra khỏi siêu thị.
Thế nhưng...
Má...nặng thế.
Sao đám Ngụy Tu Dương vẫn chưa đến vậy! Biết thế đã không mua nhiều như này rồi!
Xách đồ đi được một đoạn, Quan Hề lại khó nhọc chuyển sang tay khác.
“Không xách nổi à?” Bất thình lình, phía sau vang lên giọng nói quen thuộc.
Quan Hề ngây người, còn chưa kịp quay đầu thì chiếc túi lớn trong tay đã được người ta lấy mất.
Cô quay lại, nhìn thấy Giang Tùy Châu đang nhíu mày đánh giá túi đồ ăn vặt to đùng của cô.
Quan Hề: “...Anh làm gì vậy?”
Giang Tùy Châu đứng ở đó, ước lượng túi đồ trong tay rồi thản nhiên nói: “Em cũng ăn khỏe thật.”