Lúc này phía sau có nam sinh lập tức nói trêu: “Tùy Châu, thế thì cậu cũng quá đáng thật, đến bạn gái mà cậu cũng dám làm như không thấy.”
Quan Hề quay đầu lại, dành cho người kia một ánh mắt tán thành. Tuy hai người họ còn chưa bắt đầu yêu nhau, nhưng đó cũng là chuyện sớm muộn, vì thế thái độ này của anh rất không đúng đắn!
Giang Tùy Châu: “Trước đây em gặp tôi, thường thì sẽ không chào hỏi.”
Ý của anh là, anh quay ngoắt đi thẳng là chuyện rất bình thường.
Quan Hề cứng họng, “Hôm nay không giống trước đây, anh...”
“Quan Hề!”
Quan Hề còn chưa nói hết câu thì đã bị hai người đột nhiên chạy đến cắt ngang, Ngụy Tu Dương và Lãng Ninh Y cuối cùng cũng đến. Ngụy Tu Dương nhìn thấy Quan Hề đi cùng với đám Giang Tùy Châu, lập tức nhíu mày nói: “Sao chị không ở đó đợi bọn em?”
Tất nhiên Quan Hề sẽ không nói vì quên mang tiền cảm thấy rất mất mặt nên mới vội vàng đi khỏi đó, “Ai bảo em chậm chạp như vậy, chị đã mua một đống đồ ăn, đợi lúc lâu cũng không thấy hai người đi ra.”
Ngụy Tu Dương: “Đồ ăn đâu?”
Quan Hề chỉ về người xách túi đồ phía sau.
Ngụy Tu Dương nhìn người kia một cái, nhận lấy túi đồ ăn, “Về lớp thôi.”
“...Ờm.”
Ngụy Tu Dương và Lãng Ninh Y đã đến nên dĩ nhiên Quan Hề không thể nói chuyện xảy ra ở cổng trường với Giang Tùy Châu nữa. Sau khi lườm anh một cách bất thiện, cô liền đi cùng Ngụy Tu Dương.
Lãng Ninh Y vội vàng theo sau, “Khát quá khát quá, cho tao chai nước đã.”
“Tự lấy trong túi đi.”
_____
Ba người đi lên cầu thang tòa giảng đường, tiếng trò chuyện dần xa.
“Người vừa rồi là em họ Quan Hề nhỉ? Tùy Châu, các cậu không thân nhau à, cậu ta lại không chào anh rể tương lai cơ đấy.”
Giang Tùy Châu: “Không thân quen.”
Không chỉ không thân với Ngụy Tu Dương, thực ra anh với Quan Hề cũng không tính là thân quen.
Tuy họ đã quen biết nhau từ sớm nhưng tiếp xúc không nhiều. Tất nhiên, trước đây anh cũng không muốn tiếp xúc lắm, dù sao thì Quan đại tiểu thư nổi tiếng đỏng đảnh lại tùy hứng, anh không muốn dây vào lắm.
Nhưng từ lúc biết người nhà nhắm vào nhà họ Quan, anh vẫn ép mình diễn trò một chút. Quan Hề có chuyện gì, dĩ nhiên anh phải quan tâm cô đôi chút.
Ví dụ như lúc ban nãy.
_____
Quan hệ của Giang Tùy Châu và Quan Hề cứ lạnh nhạt như vậy. Kỳ I lớp 10 trôi qua, bước sang kỳ II của lớp 10.
Kỳ II bắt đầu chưa lâu, Quan Hề nghe nói Giang Tùy Châu nhận được offer của trường đại học danh giá nước ngoài, nửa năm sau anh sẽ đi du học.
Đối với chuyện này, Quan Hề cũng chẳng có cảm giác gì, dù sao với thành tích đó của Giang Tùy Châu thi đậu trường đại học danh tiếng cũng không nằm ngoài dự đoán.
Nhưng điều cô không nghĩ tới là, năm ấy kẻ thù số một của cô là Ngụy Tử Hàm cũng được một trường đại học danh tiếng trong nước tuyển trước thời hạn.
Quan Hề nghe được tin này, tinh thần lập tức chấn động!
Bởi vì từ trước tới giờ cô không muốn bản thân thua kém Ngụy Tử Hàm. Cho nên kể từ ngày hôm ấy, cô đột nhiên hồi tâm chuyển ý, bắt đầu cố gắng học tập.
Niềm tin của cô chính là: trường đại học mà cô thi đậu sau này nhất định phải tốt hơn Ngụy Tử Hàm mới được!
Thế là quãng thời gian kỳ II năm lớp 10 ấy, Quan Hề của hiện tại và nửa năm trước gần như là hai người khác nhau. Không chỉ cố gắng học hành mà cuối tuần còn theo học giáo viên dạy kèm do gia đình mời đến.
Một ngày nọ khi nhận được thư mời của nhà họ Giang từ chỗ người nhà, cô vẫn còn đang ra sức giải đề trong thư phòng.
“Dạ tiệc gì vậy? Tiệc lên đại học?” Quan Hề ngắm nghía thư mời, nói: “Giang Tùy Châu còn tổ chức loại dạ tiệc này cơ à.”
Dì Trân nói: “Người ta đậu trường đại học tốt, người nhà nhất định phải ăn mừng một phen. Hề Hề, tối mai muốn mặc gì, dì cho người đi chuẩn bị cho cháu.”
“Cháu nhất định phải đi sao, cháu sắp thi cuối kỳ rồi.”
“Lần này nhất định phải đi đó, hai nhà chúng ta qua lại thân thiết như vậy, cháu không đi sao được.”
Quan Hề có chút không tình nguyện, buổi dạ tiệc đó thể nào cũng là cảnh tượng mọi người xúm vào khen ngợi Giang Tùy Châu giỏi giang ra sao, cô xem đến phát ngấy lên rồi.
Dì Trân: “Chúng ta đi chọn lễ phục trước nhé?”
“Dì chọn giúp cháu đi, cháu không rảnh.” Quan Hề không mấy bận tâm, để thư mời sang một bên, chống cằm đọc đề.
Dì Trân thấy thế cũng không ép cô nữa, nói: “Được được, vậy dì sẽ chọn một bộ trong mấy bộ ba cháu đã mua cho cháu lần trước nhé.”
“Dạ.”
Bên ngoài Quan Hề tỏ vẻ không muốn đi, nhưng đến ngày hôm ấy, cô vẫn chuẩn bị kỹ càng rồi mới cùng ba mình đến nhà Giang Tùy Châu.
Rõ ràng chỉ là dạ tiệc mừng đậu đại học, nhưng khung cảnh kia hoàn toàn không giống với một buổi dạ tiệc mừng đậu đại học đơn giản. Người tham dự không phú thì quý, đều là nhân vật máu mặt ở Bắc Kinh, nhìn giống như buổi tiệc thương mại hơn.
Quan Hề không mấy tình nguyện đi lòng vòng trong dạ tiệc. Sau khi cùng Quan Hưng Hào đến chào hỏi ba mẹ Giang Tùy Châu, cô chuồn khỏi đó một mình.
Sau khi rời khỏi khu vực xã giao kia, cô liền ra sân vườn bên ngoài ngó nghiêng.
Sân vườn nhà Giang Tùy Châu rất rộng, lúc này hầu hết mọi người đều ở bên trong, nên ở ngoài vô cùng yên tĩnh. Cô cứ đi mãi đi mãi, rồi đi lạc mất lúc nào không hay. Xung quanh đều là cây cối lùm cây, không hiểu sao trông rất giống rừng sâu âm u.
Quan Hề dừng bước, chuẩn bị quay lại, cô ở cái tuổi này sợ bóng tối, cũng sợ điều tâm linh.
Song cô vừa xoay người lại liền nhìn thấy một bóng đen đứng cách đó không xa. Cô giật nẩy mình, vô thức lùi về sau một bước. Nhưng không may là, phía sau chỗ cô đứng có vài bậc thang, cô lùi về phía sau như vậy liền bị hụt chân!
Mười mấy tuổi Quan Hề mới bắt đầu học đi giày cao gót. Lúc ấy đôi giày kết hợp với bộ lễ phục không theo sự điều khiển của cô, sau khi bước hụt thì trẹo chân, mắt cá chân lập tức cảm thấy một cơn đau nhói.
“A...”
“Không sao chứ?” Thế mà bóng đen phía không xa lại lên tiếng, Quan Hề ôm mắt cá chân ngồi khụy ở đó, mặt tái mét nhìn người kia bước ra từ bóng tối.
“Trẹo chân rồi?” Người kia lại là Giang Tùy Châu.
Quan Hề vừa ngạc nhiên vừa tức giận, “Anh đột nhiên đến sau lưng em làm gì, cũng chẳng phát ra tiếng động, anh muốn dọa chết ai vậy.”
“Chỉ là tôi đúng lúc đi đến đây mà thôi, làm sao tôi biết em ở đây.”
“Chẳng phải anh là nhân vật chính của hôm nay sao, chạy ra đây làm gì?”
“Đông người, quá ồn.”
“...”
Đó còn không phải là người mà nhà anh mời đến sao.
Giang Tùy Châu: “Em còn đi được không?”
Quan Hề thử cử động chân, lập tức không kìm được tiếng nức nở, “Không thể, đau chết mất...”
Giang Tùy Châu nhíu mày, “Đợi ở đây, tôi đi gọi người.”
“Này?!” Quan Hề thấy anh định bỏ mình ở lại đây, hoảng hốt nói: “Anh chẳng phải là người đó sao! Sao anh không đỡ em trước?”
Giang Tùy Châu khựng lại, rũ mắt nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt.
Lúc này cô thật sự cảm thấy trên mặt anh viết ba chữ: không tình nguyện!
Cô bỗng cảm thấy trái tim bị chọc tức đến phát đau.
Thấy cô như này mà còn có thể thờ ơ vô cảm, trái tim người này làm bằng sắt sao!
“Được! Anh đi đi, gọi người đến đây đón tôi, mau lên.” Quan Hề đau đến run rẩy, cúi đầu, thận trọng ngồi dịch sang chỗ bồn hoa bên cạnh.
Nhưng tiếng bước chân không hề vang lên. Đúng lúc Quan Hề không nhịn được định ngước mắt lên nhìn thì Giang Tùy Châu bước tới, ngồi xổm trước mặt cô.
“Trẹo chân, cởi giày ra.”
Quan Hề không nhúc nhích, cúi đầu nhìn mũi chân của hai người, nói: “Không phải muốn đi gọi người sao, không phải không muốn dìu tôi sao, bây giờ anh ở đây làm gì?”
“Chẳng phải em bảo tôi là người sao.” Giang Tùy Châu nói: “Nói đúng lắm, vậy tôi đưa em vào trong trước.”
“Tôi không cần anh đưa!” Quan Hề đột nhiên ngước mắt lên, “Tâm không cam tình không nguyện, ai thèm chứ, anh bảo người khác qua đây đi.”
Giọng điệu tùy hứng của cô đại tiểu thư này làm Giang Tùy Châu không vui lắm, mắt anh lạnh đi. Lúc anh đang định nói “Không thích đưa thì thôi” thì nhìn thấy đôi mắt ầng ậc nước của cô.
Cây cối ở nơi đây được lắp đặt rất nhiều đèn nhỏ, tuy không sáng chói như bên phía hội trường buổi tiệc nhưng cũng đủ để anh nhìn rõ khuôn mặt của Quan Hề lúc này. Vẻ sắc sảo trong cơn tức giận của cô bị nước mắt lu mờ, vẻ đỏng đảnh nhạt đi, thay vào đó là vẻ yếu đuối đáng thương.
Đanh đá thì đanh đá thật, nhưng xinh thì cũng xinh thật.
Giang Tùy Châu dời mắt đi, bỗng nhiên không muốn so đo với cô nữa.
Anh cúi xuống cởi chiếc giày bên chân bị thương của cô.
Quan Hề: “Anh làm gì vậy, anh nói đi...A!”
“Có thể đừng giẫy không?” Giang Tùy Châu đè đầu gối cô lại, “Muốn nhanh đi viện khám thì đừng có nhiều lời.”
“Anh mới nhiều lời ấy!” Nước mắt kiềm nén của Quan Hề bị ép ra ngoài vì đau sau hành động vừa rồi, một giọt lệ rơi thẳng xuống mu bàn tay của Giang Tùy Châu.
Giang Tùy Châu nhìn giọt nước mắt ấy, trực tiếp cởi giày cô ra, xoay lưng lại với cô rồi nói: “Lên đi.”
“...”
Giang Tùy Châu trầm giọng, “Mau lên.”
Quan Hề không mấy tình nguyện nhưng quả thực rất đau, cuối cùng dùng dằng vài giây mới lên lưng anh.
Giang Tùy Châu đứng lên, cõng cô đi về phía biệt thự.
Quan Hề nằm trên lưng anh, khe khẽ thút thít.
“Đau vậy cơ à?” Giang Tùy Châu liếc qua vệt nước trên vai áo, nói: “Nước mắt cũng đầy một sọt rồi.”
“Anh còn trách tôi rơi nước mắt à huhuhu còn không phải tại anh...tại anh dọa tôi! Vừa rồi còn định vứt tôi ở đó...huhuhu Giang Tùy Châu anh không có trái tim.”
“...Chẳng phải tôi đang cõng em sao?”
“Đó còn không phải tôi nói thì anh mới cõng tôi à...anh vốn dĩ không muốn cõng tôi, anh không muốn quan tâm đến tôi, anh...”
“Em nói thêm câu nữa tôi không cõng nữa đâu.”
Quan Hề lập tức im bặt, sợ đến khóc nấc lên. Nói như vậy mà nghe được à! Chẳng phải lúc này phải dỗ cô sao?
“Không…không cõng thì không cõng! Tôi cũng không ép anh phải cõng tôi bằng được, tôi không muốn anh cõng nữa...”
Cái tính khí này, đúng là khó chiều thật.
Giang Tùy Châu bước thẳng về phía trước, khẽ nói: “Yên tâm đi, chỉ lần này thôi, về sau sẽ không bao giờ cõng em nữa.”
“Về sau tôi cũng chẳng cho anh cõng!”
“Về sau tôi sẽ không cõng.”
“Về sau tôi chẳng cho anh cõng!!!”
_____
Thời niên thiếu năm ấy, Quan Hề không hề biết rằng nhiều năm về sau, cô lại thường xuyên nhảy lên lưng anh, quấn lấy anh muốn anh cõng cô về nhà.
Mà Giang Tùy Châu của lúc ấy cũng không biết rằng, sau này cõng cô lại là một chuyện quá đỗi ngọt ngào.