Người Đến Bên Tôi Full

Giang Tùy Châu không thích trẻ con cho lắm, Quan Hề lại là người sợ bị phá dáng, cho nên sau khi cưới họ vẫn luôn dùng biện pháp tránh thai. Cho đến hai năm sau, Quan Hề có ý định sinh con, hai người mới thong thả chuẩn bị có một đứa con.

Trước đây có con gái Nhuế Nhuế của Quan Tri Ý, Quan Hề thích bé gái hơn một chút, vì cô cũng muốn chải chuốt cho con như búp bê giống như Quan Tri Ý. Mặc quần áo thật đẹp, đeo trang sức thật bắt mắt, lớn lên còn có thể đi mua sắm cùng mẹ.

Nhưng sau đó cô lại sinh ra một bé trai.

Ban đầu cô thấy hơi rầu rĩ, cảm thấy sau này không có ai thừa kế đống trang sức của cô. Nhưng sau đó nghĩ lại, mấy năm sau bé con lớn lên sẽ trở thành phiên bản thu nhỏ của Giang Tùy Châu, như vậy cũng rất thú vị.

Sau khi sinh con được một năm, cô mới bắt đầu quay lại công việc, bắt đầu chuyến du lịch xa nhà.

Chuyến đi đó kéo dài tổng cộng mười ngày. Ban đầu cô cảm thấy đã lâu mình không đi xa, lần này đi xa nhất định sẽ rất tung tăng, nhưng không ngờ, xa nhà lâu lại nhớ nhóc con ở nhà vô cùng.

Sau khi hoàn thành hành trình sớm hơn dự định, một mình cô đổi vé, quay về trước.

Sau khi về đến nhà, hành lý còn chưa dỡ xuống cô đã lao vào trong nhà, “Cục cưng ~ Mẹ về rồi đây~”

“Hề Hề? Sao cháu đã về rồi?” Dì Trân ngạc nhiên ra đón cô.

Sau khi con trai ra đời, dì Trân liền đến nhà cô. Bà ấy là kiểu người mời mấy bảo mẫu cũng không yên tâm, khăng khăng muốn đến đây giúp cô chăm con.

Quan Hề hỏi: “Dì Trân, cục cưng đâu rồi ạ? Sao không ở dưới nhà chơi vậy?”

“Hôm nay Tùy Châu đưa cục cưng ra ngoài rồi, ấy? Không phải ngày mai cháu mới về sao, sao lại về sớm vậy, cũng chẳng ai nói cho dì cả.”

“Chỉ là bỗng nhiên muốn về nhà sớm một chút.” Quan Hề nói: “Anh ấy đưa nhóc con đi đâu ạ?”

“Nói là mấy người bạn gọi qua, nên đưa đi rồi, đi đâu thì dì không hỏi.”

“Ồ, vậy để cháu gọi điện cho anh ấy.”

“Được.”

Quan Hề vừa gọi điện cho Giang Tùy Châu, vừa ra hiệu cho tài xế chuyển hành lý vào nhà.

Lúc này, Giang Tùy Châu đang ở trong hội sở của Tống Lê. Lẽ ra hôm nay anh không định đưa con ra ngoài bàn công chuyện, nhưng con người Tống Lê quá nhiệt tình, khăng khăng nói muốn gặp thằng bé.

Anh nghĩ dù gì Quan Hề cũng không ở nhà, thế là cũng mang con đi ra ngoài.

“A Từ, đến đây nào đến đây nào.” Lúc này, Tống Lê đang ngồi xổm giữa phòng bao, gọi Giang Từ đang đứng bên chân Giang Tùy Châu.

Nhưng nhóc Giang Từ không hề để ý anh ta, nhìn anh ta một cái, lại nằm nhoài trên đùi Giang Tùy Châu.

Tống Lê không bỏ cuộc, vừa cầm đồ chơi vừa tỏ ra dễ thương, “Cục cưng, ở đây có xe nè, con qua đây thì cái xe này là của con, nhìn chú này nhìn chú này.”

Cái má phúng phính của nhóc Giang Từ áp vào đùi Giang Tùy Châu, nghiêng đầu nhìn người xung quanh, đôi mắt lấp lánh, đáng yêu vô cùng.

“Ai da, con qua đi mà, A Từ, A Từ à ~”

Có lẽ là giọng anh ta quá vang quá phiền, cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của Giang Từ.

Nhóc Giang Từ nhấc đầu lên, nghiêng nghiêng ngả ngả đi hai bước về phía Tống Lê. Vào lúc Tống Lê cảm thấy mình đã ‘dụ dỗ’ được cậu nhóc thì cậu nhóc xoay phắt lại, quay về bên cạnh Giang Tùy Châu.

“...”

“Muahahahha...Tống Lê, ông từ bỏ đi.” Bên cạnh có người cười nhạo.


Tống Lê: “Bỏ cái gì mà bỏ, thằng nhóc này chỉ sợ người lạ mới không cho tôi bế! Giang Tùy Châu, phiền ông về sau đưa nó đến chỗ tôi, tôi phải bồi dưỡng tình cảm với nó! Ba nuôi ở ngay đây cũng không cho bế còn ra thể thống gì!”

Giang Tùy Châu liếc anh ta một cái, “Ông trở thành ba nuôi từ khi nào thế?”

Tống Lê: “Tự phong đó.”

Giang Tùy Châu ôm con lên, “Nó không đi về phía ông, chắc là không đồng ý rồi.”

“...”

Tống Lê không chịu tin, lại nói: “Ông nói với nó một tiếng, bảo nó qua chỗ tôi, còn tôi cầm kẹo dỗ nó xem có được không.”

“Hôm nay ông đến bàn chuyện hay là đến dỗ trẻ con đấy?”

“Lúc tôi bảo ông dẫn thằng nhóc qua đây ông tự biết tôi chẳng còn tâm trí nào bàn chuyện với ông cả.”

“Tôi thấy nhóc A Từ mà không chủ động ôm cậu ta một cái thì hôm nay cậu ta chẳng còn tâm trí làm gì nữa rồi.” Người bạn bên cạnh cười nói.

Giang Tùy Châu tỏ ra ghét bỏ, nhưng vẫn để con xuống đất, khẽ vỗ mông bé nói: “A Từ, đi qua đó, đến chỗ chú trước mặt kia.”

Hiện tại Giang Từ mới hơn một tuổi, đi vẫn còn nghiêng ngả chưa vững. Lúc này Giang Tùy Châu mới dùng cách ra hiệu lúc dạy cậu nhóc tập đi, cậu nhóc phản xạ có điều kiện, ngoan ngoãn bước lên phía trước.

Tống Lê lập tức trở nên hưng phấn, “Nào nào nào, đến chỗ ba nuôi nào, có kẹo nè!”

Bạn nhỏ Giang Từ chớp chớp đôi mắt to, đi thẳng đến chỗ Tống Lê.

Thấy cậu nhóc sắp đến chỗ Tống Lê đến nơi...nhưng đột nhiên lại đổi hướng, nhào lên người Tạ Duyên đang ngồi ở đầu bên trái sofa.

Tống Lê thấy Tạ Duyên không tốn chút công sức nào đã được cậu nhóc nhào vào lòng, kinh ngạc nói: “Này! Có gì sai không vậy! Chú có kẹo mà!”

Giang Từ nhào lên chân Tạ Duyên, duỗi tay ra như muốn nắm thứ gì đó, “Muốn, muốn cái này...”

Tạ Diên có chút bất ngờ, cúi xuống bế cậu nhóc ngồi lên đùi, hỏi: “Nhóc muốn gì?”

Giang Từ lại không nói gì nữa, sau khi được bế lên liền kéo lấy chiếc dây chuyền kiểu nam trên cổ Tạ Diên, lặng lẽ chơi một mình.

“Tống Lê, tôi thấy ông không có duyên với trẻ con thật rồi, Tạ Duyên người ta từ đầu tới cuối không thốt nửa lời, A Từ lại bổ nhào sang chỗ cậu ta luôn.” Một người cười nói.

Tống Lê mếu máo, “Cục cưng...nhìn ba nuôi đi mà.”

Giang Từ hoàn toàn phớt lờ anh ta, chuyên chú chơi trong vòng tay của Tạ Duyên.

Giang Tùy Châu bật cười, đang định nói gì đó thì điện thoại đổ chuông.

“Bảo bối, anh đang ở đâu thế?” Nghe điện thoại, giọng Quan Hề liền vang lên.

Giang Tùy Châu trả lời: “Đang ở chỗ Tống Lê.”

“Vậy em lập tức qua tìm anh.”

Giang Tùy Châu sửng sốt, vô cùng bất ngờ, nhưng kèm theo đó là sự vui mừng.

Cô ra nước ngoài mười ngày cũng đồng nghĩa với việc bọn họ xa nhau mười ngày. Giang Tùy Châu vội hỏi: “Không phải mai em mới về sao?”

“Nhớ hai người rồi, dù sao việc cũng xong rồi thì về sớm một chút.” Quan Hề nói: “Ấy, chút nữa gặp thì nói nhé, em lái xe đã.”


“Ừ, được.”

Lúc Giang Tùy Châu cất điện thoại đi, khóe miệng vẫn còn vương lại ý cười. Anh nhìn Giang Từ, đứng dậy đi đến bên Tạ Diên nói: “Để tôi bế. A Từ, qua đây.”

Cậu nhóc nghe thấy giọng nói quen thuộc thì quay lại nhìn, nhưng lại nhanh chóng quay về chỗ cũ.

Giang Tùy Châu hiếm khi bị từ chối, anh nhướn mày lên, có chút không thể tin nổi.

Tống Lê vốn đang đau khổ, nhìn thấy cảnh tượng đó lập tức phấn chấn trở lại, “Hahaha không phải chứ, đến ba nó cũng không cần nữa rồi! Chuyện này nói lên điều gì, chứng tỏ không phải tôi không có sức hấp dẫn mà là Tạ Duyên có sức hấp dẫn quá rồi.”

Tạ Duyên cũng cười nói: “Không sao, để bé ở chỗ tôi đi.”

Nhưng Giang Tùy Châu thấy con trai cứ mải nghịch đồ của người khác, nhíu mày, “Giang Từ, có nghe thấy ba nói không?”

Cậu nhóc lại quay lại nhìn, khả năng cảm nhận của cậu bé rất mạnh, thấy sắc mặt của Giang Tùy Châu thì miệng mếu máo như sợ hãi, càng rúc sâu vào lòng Tạ Duyên hơn.

Tạ Diên: “Xem ra bé rất thích sợi dây chuyền này của tôi.”

Giang Tùy Châu: “Chắc là nhìn thấy thứ lấp lánh nên tò mò.”

“Vậy để nó chơi một lúc đi, không sao.”

Giang Tùy Châu gật đầu, lườm cái gáy của cậu bé một cái, ngồi về chỗ.

Sau đó, mấy người liền bàn chuyện chính sự. Khoảng hai mươi phút sau, Giang Tùy Châu nhìn thấy tin nhắn trong điện thoại liền đứng lên, “Tôi xuống đón Quan Hề.”

“Hả? Quan Hề về rồi à?”

“Ừ.”

Tống Lê nói: “Thế đi đi, mau xuống tiếp giá.”

Giang Tùy Châu gật đầu, đi ra khỏi phòng bao. Anh men theo hành lang đi đến cầu thang thì gặp Quan Hề đang đi lên.

“Sao anh lại đứng ở đây, nói cho em số phòng là được rồi.” Quan Hề bước lên.

“Nhân tiện ra ngoài cho khuây khỏa.”

“Ồ, A Từ đâu?”

“Ở bên trong.”

“Vậy em đi xem con ~” Ánh mắt Quan Hề hiện lên vẻ nôn nóng, vòng qua người Giang Tùy Châu, đi vào hành lang. Đi được vài bước cô lại ngoảnh lại hỏi: “Phòng nào thế?”

Giang Tùy Châu đứng ở chỗ cũ nhìn cô vài giây mới nói: “409.”

“Ừm!”

Quan Hề đi về hướng phòng bao đó không chút lưu luyến.

Rất nhiều người nói, khi một người phụ nữ có con, tâm trí của cô ấy sẽ dồn hết lên người đứa trẻ.

Thực ra Giang Tùy Châu không quá tin vào lập luận này, vì trong lòng anh Quan Hề giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành, cô vẫn tùy hứng, vẫn làm nũng, cũng vẫn rất quấn anh.


Vì thế, anh thực sự không ngờ lần đầu tiên sau khi sinh con cô đi xa rồi về nhà, người mà cô nóng lòng muốn gặp lại là con trai.

Trước đây khi cô đi xa về nhà, nhất định sẽ nhảy lên người anh đầu tiên.

Hôm nay...lại chẳng làm gì cả.

_____

“Quan Hề, em về rồi à, thẳng quỷ nhỏ nhà em sao khó tiếp cận thế, anh dỗ nửa ngày nó cũng không cho anh bế.” Tống Lê vừa thấy Quan Hề là bắt đầu kể khổ.

“Có sao?” Quan Hề chỉ về phía Tạ Duyên, “Vậy đây là cái gì?”

“Đây là chuyện ngoài ý muốn, tên nhóc này vì Tạ Duyên mà đến ba nó cũng không cần nữa.”

“Thật hay giả vậy...” Quan Hề bước đến, cúi xuống xoa đầu con trai, “A Từ, làm gì thế?”

Bọn trẻ thường nhạy cảm với mẹ hơn, huống chi Quan Hề còn xa nhà những mấy ngày. Khi cậu bé ngoảnh lại nhìn thấy mẹ, đôi mắt lập tức sáng lên.

Tạ Duyên bế cậu nhóc đứng dậy, “Cậu nhóc thích cái dây chuyền của tôi, cầm không muốn buông.”

“Thế ư?” Quan Hề bật cười, đứng bên dỗ con: “Cục cưng, qua mẹ bế nào. Nhanh nào, đừng nghịch đồ của chú.”

“Nghe thấy không...”

Giang Từ thoáng chần chừ, nhưng cuối cùng mẹ vẫn là quan trọng nên lập tức nhào qua Quan Hề.

Đã lâu Quan Hề không được bế nhóc con, được con bổ nhào vào lòng, trái tim cũng hóa thành nước.

“Tặng nhóc này.” Hai tay của Tạ Duyên được thả tự do, anh ta gỡ sợi dây chuyền xuống, đặt vào trong túi của Giang Từ.

Sợi dây chuyền đó vừa nhìn là biết có giá trị không nhỏ.

Quan Hề kinh ngạc nói: “Không cần đâu, nó chỉ thấy mới mẻ nhất thời nên mới nghịch vậy.”

Tạ Duyên: “Không sao, cứ coi như quà gặp mặt lần đầu, hôm trăm ngày của bé tôi ở nước ngoài, không về kịp.”

“Thế thì quà gặp mặt lần này của anh lớn quá rồi.”



Quan Hề đứng đó nói chuyện với Tạ Diên một hồi, lúc này mới ôm Giang Từ đến sofa ngồi bên Giang Tùy Châu.

“Sao em không biết A Từ lại có hứng thú với trang sức vậy nhỉ?” Quan Hề thấy làm lạ nói.

Giang Tùy Châu bình thản nói: “Có thể cũng là có hứng thú với người ta, vừa gặp đã bổ nhào lên người người ta, anh bế cũng không chịu.”

Giọng điệu này sao nghe có mùi chua chua nhỉ.

Quan Hề khẽ cười, ghé lại gần Giang Tùy Châu nói: “Sao có thể, A Từ của chúng ta thích ba nó nhất đó.”

Giang Tùy Châu nhìn cô một cái, “Thế sao?”

“Đương nhiên rồi.”

“Vậy em thì sao?”

“Em...em?” Quan Hề nghi hoặc, sao lại chuyển sang cô rồi.

Sau khi nghĩ lại, cô kinh ngạc nhìn anh, khẽ nói: “Không phải chứ, chuyện từ lúc nào rồi anh còn lật lại, em với Tạ Duyên thật sự không có gì!”

Giang Tùy Châu nheo mắt lại, “...Anh chỉ hỏi em thích ai nhất, em đang nghĩ gì vậy?”

“Sao đột ngột thế!” Quan Hề nghiêm mặt nói: “Dĩ nhiên em cũng thích anh nhất rồi.”


Giang Tùy Châu mặt mũi vô cảm nhéo nhéo má của nhóc con trong lòng cô, “Sao anh chẳng thấy thế?”

“?”

Quan Hề nghi hoặc, nhưng sau đó cánh Tống Lê nói gì đó với Giang Tùy Châu nên anh quay sang nói chuyện với bọn họ.

Giang Tùy Châu mãi nói chuyện của mình như thể ban nãy chưa từng nói câu kia. Mà nhóc con trong lòng cô quấn lấy cô không dời, sau đó cô cũng quên mất hỏi lại chuyện này.

Một tiếng sau, buổi tụ tập mới kết thúc, ba người họ quay về nhà.

Về đến nhà, bạn nhỏ Giang Từ cũng đói bụng, thế là Quan Hề đưa cậu nhóc cho dì Trân và bảo mẫu. Cô rảnh rỗi liền thong thả đi lên lầu, tìm Giang Tùy Châu.

Lúc này Giang Tùy Châu đang ở trong phòng thay đồ, chuẩn bị thay quần áo. Sau khi Quan Hề vào phòng, cô đi thẳng đến ôm lấy anh từ phía sau.

“Bây giờ mới chịu đến ôm anh à?” Giang Tùy Châu hỏi.

Quan Hề sửng sốt, “Gì cơ?”

Giang Tùy Châu vừa cởi cúc áo vừa nói: “Về được mấy tiếng, lúc này A Từ không ở đây mới nhớ đến anh.”

“Đâu có! Chẳng phải em vẫn luôn ở cạnh anh sao?”

Giang Tùy Châu ngừng động tác cởi cúc, xoay lại dí tay vào trán cô, “Nghĩ kỹ lại xem lúc em vừa thấy anh đã có phản ứng gì. Đã thế, em còn dám nói cái gì mà thích nhất.”

Quan Hề ngơ ngác ngẫm nghĩ một hồi, đột nhiên hiểu ra!

Chẳng trách cả tối nay thái độ của Giang Tùy Châu lạnh lùng, hóa ra là đang trách cô lúc gặp lại không ‘đối đãi’ hẳn hoi với anh.

“A...bảo bối, anh đang ghen với con trai anh sao?”

Giang Tùy Châu cũng không phủ nhận, chỉ nói: “Buông ra, đi tắm đây.”

“Không phải chứ, ghen thật à? Ai da em thích anh nhất mà...ấy, tí nữa anh hãy tắm nghe em nói đã!” Quan Hề ôm anh không buông, ngẩng đầu nói: “Thật mà thật mà, em thề, em thích anh nhất nhất nhất! Con trai cũng không bằng anh!”

Giang Tùy Châu đúng là hơi ghen thật, nhưng lúc này được cô dỗ dành dăm ba câu ngọt ngào, trái tim lại nhanh chóng mềm nhũn.

Anh rũ mắt nhìn cô, “Biết ăn nói thật đấy.”

Quan Hề cười tít mắt, nhón chân định hôn anh, “Ai bảo thế, em không chỉ biết nói, em còn biết làm nữa cơ.”

Giang Tùy Châu hơi ngửa ra sau không cho cô hôn, “Lần sau gặp lại biết nên làm thế nào chưa?”

“Biết rồi biết rồi, đừng thù dai mà, em sai rồi được chưa.” Quan Hề nhảy lên nhảy xuống trong lòng anh, “Mau nào, hôn một cái.”

Giang Tùy Châu thấy cô nhảy lên nhảy xuống khá thú vị, thế là cứ ngẩng đầu không chịu cúi xuống.

Nhưng sự nhẫn nại của Quan Hề rất kém, sau khi nhảy nhót đến mệt, cô lập tức buông anh ra, “Được thôi, không hôn thì thôi, em đi đây.”

Cô quay người đi thật.

Giang Tùy Châu sững người, lập tức giữ lấy eo cô kéo người trở lại, “Có nghị lực chút đi, hửm?”

Quan Hề được như ý nhìn anh, “Hết nghị lực rồi, làm sao đây? Nếu không bây giờ anh buông ra đi.”

“Em có bản lĩnh phết nhỉ?”

“Ừm ~ Có đấy ~ Có muốn xem thử không?~”

Giang Tùy Châu chăm chú nhìn cô bằng ánh mắt đầy ẩn ý, bế thốc người kia đi ra ngoài, “Về phòng xem.”

“Ấy? Không tắm trước à?”

“Xem xong thì tắm, bớt chuyện.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận