Người Đến Trễ

Edit + Beta: Vịt

Niềm sung sướng tranh thủ rảnh rỗi của Lâm Chu Độ không kéo dài được mấy ngày, lại có chuyện phiền lòng.

Cậu nghĩ, sáng sớm, mình ở trên giường phòng xép khách sạn đắt như vậy tỉnh lại, cũng không phải để thấy có người tung video tranh chấp kia lên mạng.

Video chẳng những quay rõ ràng, còn đầy đủ, đủ để chứng minh lỗi rốt cuộc ở bên nào. Lâm Chu Độ nhưng ngay cả bình luận cũng không xem, liền tắt đi, gọi điện thoại cho Trần Cảnh Tồn.

"Thầy Trần," Lâm Chu Độ hỏi, "Video là bên chúng ta tung sao?"

"Phải." Trần Cảnh Tồn nói, hắn không có gì xấu hổ, là Lâm Chu Độ nói, giao cho bọn họ xử lý là được, "Bên kia thật sự quá phiền, dính y như nước mũi không tha, New Media vừa mua lại Paper Media, đơn giản thô bạo muốn chết."

"Video kia......" Lâm Chu Độ rốt cục vẫn phải hỏi, "Là trước đó đã chuẩn bị xong sao?"

Sau trầm mặc ngắn ngủi, Trần Cảnh Tồn lại nói lời giống vậy: "Phải."


Lâm Chu Độ cũng không có ngoài ý muốn. Cậu nên nghĩ tới.

(Truyện chỉ được đăng lại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Lúc ấy xảy ra chuyện, Tạ Thành Văn làm sao sẽ thật sự mặc kệ cậu, cho nên mới sẽ nổi giận với Trần Cảnh Tồn. Trần Cảnh Tồn và Lâm Chu Độ đều là làm vô dụng, Lâm Chu Độ cho dù không đi nói xin lỗi, hoặc là không đi dọa Phương Hữu, cũng vẫn như cũ sẽ không có chuyện gì. Kẻ có được video kia thậm chí gần 1 năm không lên tiếng, để cho đoạn hình ảnh này một mực chìm vào đáy nước, cho tới bây giờ mới một lần nữa trồi lên mặt nước.

Nhưng Lâm Chu Độ rốt cục vẫn có chút không đành lòng.

Chính là bởi vì chứng cớ quá xác thực, Phương Hữu ở trong mắt người khác là một nhân vật phản diện, Lâm Chu Độ liền biến thành anh hùng ra tay trượng nghĩa. Cậu nghĩ mình khả năng là tuổi tác lớn rồi, cậu tình nguyện ở mấy chuyện này hồ đồ một chút, cũng không muốn nhìn tên ngốc kia ở trong công kích của dư luận hoảng hối rút lui.

"Xóa đi." Lâm Chu Độ nói, "Thừa dịp vẫn chưa có bao nhiêu người nhìn thấy."

Trần Cảnh Tồn đương nhiên kinh ngạc, nhưng không có ý kiến gì, một lát sau Lâm Chu Độ lại refresh, mấy video đăng lại kia đều biến thành không thể hiển thị. Ảnh hưởng khẳng định vẫn sẽ có, nhưng đã tận lực xuống tới thấp nhất.

Lâm Chu Độ kỳ thực có chút buồn, cậu không biết có phải cô phụ lòng tốt của Tạ Thành Văn hay không.

Nhưng lại có người không thức thời, vào lúc này tới gõ cửa cậu.

Đương nhiên là Phương Hữu, Phương Hữu rốt cuộc là ở đâu xông tới, hắn không có sự nghiệp công việc của mình sao?

(Truyện chỉ được đăng lại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Phương Hữu dường như còn lại chạy tới, vừa tiến vào trước tiên trưng dụng nước khoáng trong phòng Lâm Chu Độ, hắn còn uống mấy bình nước đắt thu phí kia. Lâm Chu Độ đang nghiêm túc suy nghĩ lát nữa có nên tìm Phương Hữu đòi tiền hay không, Phương Hữu lại nói chuyện, chặn Lâm Chu Độ trở lại.

"Nghe nói anh bảo bọn họ xóa?" Phương Hữu hỏi.

Lâm Chu Độ nói: "Đúng thế. Nước cậu uống đắt lắm!"


Phương Hữu "Xí" một tiếng, hắn lại tưởng thật, đang lục ví lấy tiền, đột nhiên ý thức được cái gì, trợn mắt nhìn cậu: "Anh có phải đang chuyển chủ đề?!"

"......" Lâm Chu Độ lười trả lời hắn.

Phương Hữu đành phải kỳ quặc, tự mình xoắn xuýt, một lúc lâu mới nói: "Tôi xin lỗi, chuyện kia là tôi sai, lúc ấy thật sự uống rượu say."

Lâm Chu Độ cảm thấy Phương Hữu không có chuyện gì đi gây chuyện: "Cậu đã xin lỗi rồi. Nào, nhường chút, tôi phải thay quần áo đi ra ngoài."

"Ò." Phương Hữu ngoan ngoãn tránh ra, "Tôi lần này là xin lỗi thật!"

"Được rồi được rồi." Lâm Chu Độ không nhịn được, "Tôi lớn bao nhiêu rồi, so đo với cậu cái gì."

Cậu từng điều tra tư liệu của Phương Hữu, thân phận hiện tại của Phương Hữu, kỳ thực là sinh viên Hoa kiều mới của đại học nào đó - Mặc dù hắn khả năng căn bản chưa từng lên lớp, cũng chưa tới 20 tuổi. Không biết là giáo dục gì dưỡng hắn thành như vậy, tại sao không cân nhắc tạo riêng cho hắn một bộ phim nam chính ăn hại chứ?

"Kỳ thực tôi rất thích anh." Phương Hữu còn đang tự nói chuyện, "Nhưng ba tôi nói anh không phải người tốt, còn nói anh có hậu đài mới dám bắt nạt tôi. Ê, anh có phải thật sự ngủ với ông chủ của các anh không hả?"

Hai mắt Lâm Chu Độ tối sầm.

Giờ phút này cậu muốn triệu hồi Thiệu Tinh Hà ra so tài với Phương Hữu.


Núi cao còn có núi cao hơn, cậu không nghĩ tới mình còn sẽ có lúc muốn khen ngợi EQ của Thiệu Tinh Hà.

"Đúng thế." Lâm Chu Độ một bộ thờ ơ, "Ngày nào cũng ngủ. Cậu có vấn đề?"

Phương Hữu có thể là bị sự vô sỉ của Lâm Chu Độ khuất phục, cũng không nghĩ ra vấn đề gì, chỉ có thể quan tâm sức khỏe thân thể Lâm Chu Độ: "Vậy anh cẩn thận không được bị bệnh, tôi nghe nói bị bệnh không chữa khỏi."

Lâm Chu Độ nghĩ, mình vừa rồi thật sự vũ nhục Thiệu Tinh Hà!

"Cũng không được bị phát hiện." Phương Hữu vậy mà con đang giáo dục cậu, "Không phải ai biết cũng sẽ tốt như tôi, không kỳ thị anh."

"Cậu xong chưa!" Lâm Chu Độ không thể nhịn được nữa, đuổi Phương Hữu ra ngoài.

Phương Hữu trước khi đi rốt cục nhớ tới muốn làm gì, lôi kéo Lâm Chu Độ chụp tấm ảnh chung, nói sẽ đăng lên mạng chứng minh bọn họ thật sự là bạn tốt.

Lâm Chu Độ bị cưỡng ép làm một người bạn tốt, đầu cũng đau. Cậu thay xong quần áo, chuẩn bị ra ngoài hoạt động hôm nay. Sau khi hôm nay kết thúc, cậu lại có thể nghỉ mấy ngày, Lâm Chu Độ khẩn cấp muốn về.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui