Người Đến Trễ

Edit + Beta: Vịt

Cậu hôm sau phải bay về.

Vé máy bay đã mua xong, Hiểu Văn nói xong lại nhắc nhở Lâm Chu Độ, nói gần đây rất nhiều đám cơ hội đang bán lịch bay của cậu, ngày mai đoán chừng mai lại sẽ có fans, nhớ đi lối VVIP.

Lâm Chu Độ lúc này mới biết, hóa ra trên lối VIP, còn sẽ có lối VVIP.

"Vậy có lối VVVIP không?" Lâm Chu Độ hỏi, "Còn có lối VVVVIP sao?"

Hiểu Văn không muốn trả lời vấn đề nhàm chán của cậu, gửi biển số xe tới đón máy bay cho cậu, Lâm Chu Độ vẫn còn đang suy nghĩ, vậy còn có lối VVVVVIP sao?

"Đi lối gì thế," Tạ Thành Văn ở bên cạnh nghe thấy động tĩnh, "Máy bay bao xong rồi."


"Em còn không muốn bị mắng." Lâm Chu Độ nói, đột nhiên nhớ tới 1 chuyện, "Anh lần trước tới tổ phim, là bao máy bay?"

"Không có chuyến bay thích hợp." Tạ Thành Văn thừa nhận.

Lâm Chu Độ lúc này hết sức ghen tỵ, cậu nếu bao máy bay đi làm việc bị phát hiện, có lẽ phải bị dân mạng chửi 3 ngày 3 đêm, nhưng Tạ Thành Văn thì không ai quan tâm, xem ra Tạ Thành Văn thật sự cần một chút bạo lực internet.

"Ê, Tạ tổng," Lâm Chu Độ trêu chọc mà gọi, "Nhà anh rốt cuộc làm gì, đào mỏ kim cương?"

"Rất hỗn tạp, anh mười mấy năm không quan tâm rồi," Tạ Thành Văn nói, "Khả năng ngày mai sẽ vỡ nợ."

Lâm Chu Độ cũng không hỏi nữa, cậu lại cảm thấy nhiệt độ không đủ, cần ngủ thêm chút, cần phải tay và chân đều quấn trên người Tạ Thành Văn. Lâm Chu Độ lại bắt đầu lâm vào trong ảo tưởng kỳ quái, nếu như nhà Tạ Thành Văn thật sự phá sản, mình cũng biến thành một diễn viên hạng 3, bọn họ có thể ở trong phòng vách thuê phòng, chỉ có một cái giường chật hẹp và ánh đèn lờ mờ, chen tới không thể chen được nữa, bọn họ vẫn ôm nhau, mặt dán mặt, gần tới nghe thấy âm thanh nhịp tim, chỉ là vì không xuống được giường.

Nếu như Tạ Thành Văn nhìn thấy Lâm Chu Độ như vậy, hắn sẽ thích sao? Người thanh niên ở trong căn phòng nát kết hợp giữa thành thị và nông thôn ăn mì tôm kia, lần lượt thử vai chỉ vì một quảng cáo nhỏ chế tạo phô trương, gặp phải "cấp trên" chân tay lóng ngóng, không ngừng ở trong lòng mắng, thật sự sẽ vung quyền qua. Nếu như bọn họ lúc đó gặp nhau, sẽ nhiều thêm vui vẻ mười mấy năm, hay căn bản không có chút khả năng bắt đầu nào? Trong khoảng thời gian này, Lâm Chu Độ luôn sẽ nghĩ rất nhiều, trong sinh mạng Tạ Thành Văn và cậu ở với nhau, có lẽ đều là người đến trễ.

Thời khắc thâm trầm mà ấm áp như vậy, Khưu Văn Lễ thật sự không nên gọi điện thoại phá hỏng.

Huống chi Khưu Văn Lễ vừa mở miệng chính là: "Cậu nghĩ xong chưa?"

"Tôi nghĩ cái gì?" Lâm Chu Độ hỏi ngược, "Khâu đạo, tôi hình như đã nói rõ với anh."

Khưu Văn Lễ khả năng cũng cảm thấy ý nghĩ của mình thật sự quá không hợp lý, cãi nhau với bạn hợp tác cũ có thể lý giải, nhưng chia tay với Tạ Thành Văn mới có thể diễn phim của hắn, lời này bản thân cũng không nói ra được. Nghe có khác gì "Cho cậu 500 vạn rời khỏi con tôi"?

Đương nhiên là có khác nhau, hắn mới không muốn làm người cha rẻ tiền của Tạ Thành Văn!


Khưu Văn Lễ có thể liên hệ với Lâm Chu Độ, đương nhiên là đã có quyết định sau khi trải qua cân nhắc, một câu lắm mồm hỏi quả nhiên không dùng được. Khưu Văn Lễ không muốn kéo thêm nữa: "Được rồi, cậu đã quyết định, hài lòng chứ?"

Đây đương nhiên chỉ là ý kiến sơ bộ của hắn, chân chính quyết định, có lẽ còn phải trưng cầu sự đồng ý của rất nhiều người. Chỉ là quyền uy làm đạo diễn của Khưu Văn Lễ luôn luôn rất cao, hắn đã vừa lòng với Lâm Chu Độ, vậy tiếp sau cũng sẽ không có vấn đề quá lớn. Nhưng Lâm Chu Độ hiện tại sẽ không bởi vì có vai liền cảm động rơi nước mắt nữa, cậu rất mang thù, vẫn nhớ lời nói xấu Tạ Thành Văn mà Khưu Văn Lễ nói với cậu: "Ngài không phải không cần diễn viên công ty anh ấy sao?"

Khưu Văn Lễ vậy mà vẫn có thể bổ thêm vào cho mình: "Cậu đã không phải của công ty cậu ta nữa á, tôi lại không nói sai."

"Kỳ thực bây giờ vẫn còn." Chỉ là không gia hạn mà thôi, hợp đồng còn vài ngày nữa mới đến kỳ.

"Lúc khai máy thì không phải nữa." Khưu Văn Lễ lẽ thẳng khí hùng.

Lâm Chu Độ không biết Khưu Văn Lễ làm sao từ miệng sắt kiên quyết không cần nghệ sĩ của Phù Đồ biến thành lợi dụng sơ hở cưỡng ép như hôm nay, "Vậy cho dù tôi không phải diễn viên của công ty anh ấy nữa, tôi vẫn là......"

Hands-free vẫn luôn mở, Lâm Chu Độ quay đầu hỏi Tạ Thành Văn ở bên cạnh một mực nghe: "Em là gì của anh?"

Tạ Thành Văn phát hiện Lâm Chu Độ càng ngày càng ấu trĩ, là muốn hắn trả lời ưu nhạc mĩ sao? Hắn bảo Lâm Chu Độ cầm di động gần, thong thả nói: "Em nói cái gì chính là cái đó."


Khưu Văn Lễ lúc này mới phát hiện Lâm Chu Độ cũng không có ở tổ phim, Tạ Thành Văn còn ở bên cạnh, tức gần chết: "Ai bảo cậu nghe!"

"Lâm Chu Độ bảo tôi nghe á." Tạ Thành Văn dứt khoát cầm lên tán gẫu với Khưu Văn Lễ, "Bản thân cậu biết, mặc kệ em ấy là gì của tôi, cậu tốt nhất cứ dùng em ấy. Để mất Lâm Chu Độ là tổn thất của cậu, nếu không thì cậu lại đi tìm người thích hợp? À đúng rồi, cậu có phải không biết hay không, Ảnh Thị giải trí đầu tư chủ yếu, cũng là của tôi mở, tên trên pháp lý để tên của bạn tôi mà thôi. Tới lúc đó tôi chẳng những muốn tới tham ban, còn muốn đến xem tiến độ quay phim, quan tâm tên bạn cũ cậu đây một chút. Cậu dùng Lâm Chu Độ hay không, tôi đều có thể tới tiếp tục quơ tay múa chân với phim của cậu."

Hắn không đợi Khưu Văn Lễ kịp phản ứng, lại nói:"Tôi cúp điện thoại nhé, đừng nửa đêm gọi điện thoại quấy rầy diễn viên công ty tôi nữa. Nhớ gửi hợp đồng tới đây."

Tạ Thành Văn thậm chí tắt máy của Lâm Chu Độ ném qua một bên, hắn có chút khó chịu mà ôm Lâm Chu Độ: "Thật sự không muốn em về quay phim."

Cái này đương nhiên là không thể nào, Lâm Chu Độ nói: "Phim này sắp kết thúc rồi."

Nhưng rất nhanh lại có bộ tiếp theo.

Fans Lâm Chu Độ rất thích điểm này của cậu, bọn họ cho rằng điều này nói rõ cố gắng và vươn lên luôn sẽ có hồi báo. Lâm Chu Độ cũng hi vọng như thế, mới sẽ bôn ba ở trong các tổ phim. Nhưng vô luận thế nào, đó đều là chuyện không thể xác định, mà cậu duy nhất có thể xác định, chính là người nằm bên cạnh. Sắc trời đã muộn, bọn họ sắp ngủ say, tiến vào mộng cảnh không thể biết, nếu như đây là một giấc mơ đẹp, Lâm Chu Độ hi vọng không cần tỉnh lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận