Người Đến Trễ

Edit + Beta: Vịt

"Tại sao đi trên đường sẽ xương ngón chân nát gãy xương chứ?" Có người xem phim X quang hỏi.

Lâm Chu Độ không biết mình là một bệnh nhân, tại sao phải trả lời loại vấn đề này: "Lúc trẹo chân, sức nặng hơn 100 cân toàn bộ đè trên xương, thì gãy chứ sao."

"Tôi làm sao chưa từng gặp, cho dù trẹo cũng không tới vài ngày là khỏi rồi," Người kia vẫn còn không biết sống chết, "Anh cứ như vậy biến thành tàn phế."

"Phương Hữu," Lâm Chu Độ thở dài rất lớn tiếng, "Cậu là tới thăm bệnh đấy sao? Cậu đừng chọc tức tôi."

Phương Hữu không biết mình nói sai cái gì, có chút ủy khuất.

Phương Hữu là người đầu tiên nghe thấy tin tức chạy đến, hơn nữa còn ngồi xuống, có thể nghĩ người này gần đây rảnh quá, một nghệ sĩ có bao nhiêu ăn không ngồi rồi, thì có bấy nhiêu tuyến 18. Mà nghệ sĩ tuyến 18 còn vô cùng không có giác ngộ, đang định an ủi Lâm Chu Độ: "Nghĩ theo hướng tốt đẹp, mặc dù anh bị thương, nhưng anh có thể nghỉ mấy tháng!"

Lâm Chu Độ nói: "Nếu không cậu vẫn là đi đi, không thì tôi lo cái bệnh viện này lập tức sẽ xảy ra án giết người."


Phương Hữu tới tận lúc rời đi, vẫn chưa hiểu hắn nói có vấn đề gì, hắn nói là lời thật á.

Chỉ là Lâm Chu Độ vô cùng không muốn nghe thấy lời thật.

Mấy tháng không làm nghĩa là công việc sau đó xuất hiện phiền toái lớn, cả tổ phim không thể chờ vết thương của cậu khỏi. Lâm Chu Độ nhớ tới bản kế hoạch to lớn mà cậu miêu tả với Tạ Thành Văn, hiện tại thật sự biến thành bánh vẽ trên giấy. Mà mấy chuyện này, Tạ Thành Văn còn quan tâm hơn bản thân Lâm Chu Độ. Tạ Thành Văn còn đang trên đường chạy tới, chờ hắn tới, Lâm Chu Độ còn phải an ủi cẩn thận hắn chút.

Lâm Chu Độ mấy ngày trước, cũng bổ sung một vài kiến thức chơi game linh tinh, vốn muốn hiểu rõ hơn chút. Nhưng những kiến thức này chỉ khiến cậu giờ phút này rõ ràng một chuyện: Tạ Thành Văn khả năng thật sự là mỏ quạ đen! Ôn thần!

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Nếu như Lâm Chu Độ ở tổ phim xảy ra sự cố, cậu còn có thể ngăn cản tổn hại, dùng tin thức yêu nghề xoát comment chút. Nhưng cậu hiện tại còn phải chịu trách nhiệm ngăn cản lời đồn càng ngày càng nghiêm trọng trên mạng, tỷ như mấy tin vịt nói fans giẫm gãy chân cậu kia, đăng weibo làm sáng tỏ là mình không cẩn thận trẹo chân.

"Không cần thiết đâu." Hiểu Văn đề xuất ý kiến khác, cô có chút bất mãn, "Sao anh còn nói tốt cho bọn họ, bọn họ bị chửi mấy câu có vấn đề gì, chuyện lần này vốn là trách bọn họ."

Người khác đương nhiên có thể lên án fans điên cuồng không lý tính, nhưng Lâm Chu Độ không muốn đi thêm một mồi lửa. Bản thân cậu biết nhất, rốt cuộc tại sao sẽ ngã.

Cậu đã làm liên tục rất nhiều ngày, thời gian nghỉ ít lại càng ít, phần lớn thời gian là tận dụng triệt để ngủ, thợ trang điểm bảo cậu nhắm mắt, cậu có thể lập tức ngủ mất. Phương Hữu hỏi cậu sao có thể đất phẳng ngã thành như vậy, cậu trước kia đương nhiên không biết, nhưng nếu như đi trên đường mỗi một bước đều là hư không, trước mắt biến thành màu đen toàn bộ dựa vào bản năng đi về phía trước, đương nhiên sẽ xảy ra chuyện. Nếu như cậu là tài xế, thì sẽ kiệt sức lái xe; nếu như cậu là công nhân, thì sẽ bị máy móc ngộ thương; mà cậu là một diễn viên có rất nhiều fans, không nắm chắc thả lỏng, trải qua cuộc sống giống như dây cót gấp rút, vậy thì máy móc cũng bãi công.

Lâm Chu Độ nói: "Cái này chỉ có thể trách bản thân tôi. Người ta thích tôi, không nên nói bọn họ làm sai, chỉ là phải chú ý phương pháp."

Lâm Chu Độ trước kia chưa từng nhắc tới chuyện phương diện này, Hứa Hiểu Văn vẫn cho là Lâm Chu Độ có chút phiền não. Lúc quay phim, fans vây quanh bên cạnh phim trường, thỉnh thoảng còn cần Lâm Chu Độ tới điều đình, bảo các cô nói nhỏ thôi, không nên ảnh hưởng quay phim. Cậu biến thành chất hỗn hợp không cùng giai đoạn của giới giải trí, nhân khí khiến cậu đạt được rất nhiều cơ hội, nhưng dẫn tới coi thường của một số người, có vài người truyền thông tự cho là thanh cao, lúc phỉ nhổ "tiểu thịt tươi" cũng phải dẫn theo Lâm Chu Độ. Cô luôn cảm thấy Lâm Chu Độ đối với đầu sỏ gây tội sẽ có câu oán hận, bởi vì cô cũng có, hôm nay mới phát hiện, cô cần đổi mới cách nhìn đối với Lâm Chu Độ chút. Lâm Chu Độ hiểu được đi thu nhận yêu thương của người khác, cậu cảm thấy yêu cũng không tệ.

"Chúng tôi sẽ xử lý tốt." Hiểu Văn nói, cô đứng lên chuẩn bị đi, "Còn có, Tạ tổng tới rồi."

Buổi sáng vừa đi buổi tối lại gặp mặt, Tạ Thành Văn nhưng không làm sao vui. Người ta đi vào cũng phải hỏi thăm một chút Lâm Chu Độ thế nào, cảm giác vẫn ổn chứ, Tạ Thành Văn lại một câu không nói, chỉ ngồi.


Lâm Chu Độ đành phải mở miệng trước, nói giỡn với Tạ Thành Văn: "Anh xem, anh nói không muốn em trở lại quay phim, hiện tại em thật sự không cần trở lại quay phim rồi."

Tạ Thành Văn cũng không nghĩ linh nghiệm ở phương diện này, tâm tình hắn một chút không có chuyển biến tốt đẹp: "Em câm miệng đi."

Sự nghiệp nát thật sự không dễ dỗ, Lâm Chu Độ nâng chân lên, đi kéo tay Tạ Thành Văn: "Được rồi, anh còn tức giận, em cũng không thể khỏi lập tức. Coi như là cơ hội nghỉ ngơi, em khoảng thời gian này quá mệt."

Cũng quá gấp gáp.

Điểm này, trong lòng Lâm Chu Độ rõ ràng nhất, chỉ là trước đây, cậu không có thời gian, cũng không muốn suy nghĩ những thứ này. Giống như một học sinh kém lập tức phải tham gia thi, ai cũng biết học tập cần lao động nghỉ ngơi kết hợp, nhưng học sinh kém không có tư cách nói mấy cái này, cậu chỉ có thể 24h không ngủ, đi nhớ tất cả kiến thức. Cơ hội ngắn ngủi, Lâm Chu Độ muốn hot, còn muốn có tác phẩm, cũng chỉ có thể du tẩu giữa vô số hoạt động, trao giải, tạp chí, phát ngôn quảng cáo, hội gặp mặt. Việc ngoài ý muốn này có lẽ là cảnh cáo của ông trời, để cậu tỉnh táo lại.

Lâm Chu Độ nghĩ nhiều lý do như vậy, chính cậu cũng bị thuyết phục, còn có thể ở trước mặt người khác điềm nhiên như không, bình tĩnh phân tích. Chỉ có ở trước mặt Tạ Thành Văn, Lâm Chu Độ vừa mở miệng, mới phát hiện vẫn là rất khó khăn: "Phim của Khâu đạo, sau này vẫn có cơ hội......"

Tạ Thành Văn không nghe vào, hắn vốn ngồi bên giường, hiện tại cách càng gần, hắn hôn Lâm Chu Độ: "Đã nói bảo em ngậm miệng rồi."

Ngữ khí tàn bạo, Lâm Chu Độ bị ông chủ cũ bá đạo này chặn tới không còn lời để nói. Trong phòng bệnh không có ánh sáng, để phòng paparazi chụp trộm, rèm cửa kéo hết lại. Chân cậu vẫn rất đau, tâm tình cũng hết sức không tốt, nghĩ đến mấy tài nguyên sắp mất đi, quả thực sắp nghẹt thở. Một nụ hôn có thể thay thế tất cả sao? Rõ ràng là không thể, tại sao Lâm Chu Độ sẽ cảm thấy có thể chứ?

Thật là vô cùng kỳ quái.


"Lúc này thật sự có thể tới nhà anh ăn tết rồi." Lâm Chu Độ nói, "Đến lúc đó chỉ có anh, em còn có Tạ Kỳ......"

"Không có Tạ Kỳ," Tạ Thành Văn nói, "Người Mỹ tết âm lịch không được nghỉ."

"Vậy thì anh và em." Lâm Chu Độ một lần nữa bắt đầu định đoạt, "Bất quá em không làm được việc gì, anh phải chịu trách nhiệm làm sủi cảo dán câu đối xuân......"

"Cũng không phải em và anh." Tạ Thành Văn phát hiện Lâm Chu Độ sai càng thêm sai, "Là đến nhà anh."

Hắn lo Lâm Chu Độ vẫn chưa hiểu, lại bổ sung nói: "Tới chỗ cha mẹ anh."

Lâm Chu Độ dường như biến thành một nhi đồng ngốc nghếch, nhìn Tạ Thành Văn hồi lâu không nói gì, giống như bạn nhỏ ở nhà trẻ vừa mới bị giáo viên giảng một tiết toán cao cấp, bị túm đến một thế giới duy độ khác.

Tạ Thành Văn có chút hối hận, nên thể diện thế nào mà thu hồi?

"Được á." Trong bóng tối, Tạ Thành Văn nghe thấy Lâm Chu Độ nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận