Người Đẹp Phải Mạnh Mẽ

Các bạn cùng phòng của Vệ Tử rất thực tế và cũng rất chín chắn, họ không bao giờ tìm cách dò hỏi về những điều mà người khác không muốn nói vào những lúc không thích hợp. Thế nên khi thấy Vệ Tử - một cô gái từ trước đến nay cổ hủ đến mức nhà quê, bỗng nhiên liên tiếp thay những bộ đồ mới, mặc dù ai cũng cảm thấy rất kỳ quái, nhưng chẳng có ai chịu làm bà già tọc mạch lên tiếng hỏi trước.

Nhà Vũ Di khá giàu, cô ấy được mọi người coi là người tao nhã và có con mắt nhìn, trong túi chẳng thiếu loại mỹ phẩm, đồ trang sức nào. Sau khi cô ấy trang điểm giúp cho Vệ Tử một lượt từ đầu đến chân, tất cả mọi người, kể cả Vũ Di đều không sao rời mắt khỏi Vệ Tử được.

“Diêu Hoàng Ngụy Tử[1], hoa trung chi vương, chân khuynh thành dã!” Thì ra, Dương Sương cũng có thể nói ra những lời khen ngợi người khác.

[1] Diêu Hoàng và Ngụy Tử là hai loại hoa mẫu đơn ở Lạc Dương thời nhà Tống, đó là hai loài hoa đẹp đứng hàng đầu trong các loại hoa.

Lưu Hiểu Tinh thì kêu lên sau giây phút ngây người: “Vệ Tử, cậu không thể đi ra ngoài với bộ dạng này được, nhất là không được đi ngang qua khu ký túc của các nam sinh viên, và càng không được để cho lão Lý nhà tớ nhìn thấy!”.

Hồi mới vào học, có tới hơn nửa số con trai trong lớp thương thầm nhớ trộm Vệ Tử, nhưng dần dần trong quá trình tiếp xúc, họ phát hiện ra rằng, Vệ Tử chỉ là một cô gái đẹp ngốc nghếch, hành vi, lời nói vụng về, lúc nào cũng cứ như trên trời rơi xuống, vì thế họ thất vọng, chuyển mục tiêu. Thời buổi ngày nay, ai cũng rất thực tế, mua một chiếc bình hoa về để bày trong nhà là việc chỉ có người lắm tiền mới làm, chứ không phải là những sinh viên nghèo như họ - những người lúc nào cũng có thể rút lui, bao gồm cả Lý Tông Bảo, bạn trai hiện tại của Lưu Hiểu Tinh.

“Thôi đi”, Dương Sương nguýt một cái, “Chị cả thông minh giỏi giang như vậy, trong con mắt của anh Bảo nhà chị, ngoài chị ra, còn nhìn thấy ai nữa, cho dù là Audrey Hepburn[2] có đến đây cũng chẳng lôi được anh ấy ra khỏi lòng chị đâu!”.

[2] Audrey Hepburn: (1929 - 1993), ngôi sao điện ảnh huyền thoại thập niên năm mươi, sáu mươi của Hollywood.

“Cậu rõ thật là!” Lưu Hiểu Tinh mắng, nhưng mặt không giấu được vẻ hạnh phúc và đắc ý.

Đúng lúc ấy thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, Vệ Tử vội vã đi ra ngoài, trước khi đi còn dặn mọi người: “Chú mình mời mình đến ăn cơm, có lẽ tối nay mình sẽ về muộn một chút”.

Dương Sương định nói với theo một câu: “Cho dù cậu không về thì cũng chẳng sao”. Nhưng bỗng nhiên cô ấy cảm thấy Vệ Tử là một người đáng thương nên không thốt ra câu nói cay độc đó nữa, mà đổi thành: “Chú ý an toàn đấy”.

Vũ Di phủ phục bên cửa sổ nhìn theo một lúc rất lâu, rồi quay đầu lại thông báo cho mọi người: “Đừng có sờ vào người mình. Xem ra ông chú của Vệ Tử cũng không phải là người xoàng đâu, ông ấy kiếm được cho Vệ Tử một chàng rể ra trò, coi như vớ được một chĩnh gạo đầy rồi!”.

Trước lúc thi tốt nghiệp, hướng đi trong tương lai của mọi người dường như đã quyết định xong, Vũ Di thì ký hợp đồng với một doanh nghiệp nước ngoài nổi tiếng, Dương Sương thì được tổng giám đốc của một ngân hàng nhà nước cỡ lớn phá lệ nhận vào, Lưu Hiểu Tinh và bạn trai thì thi lên cao học vào một chuyên ngành khác. Chỉ có Vệ Tử là ngoại lệ, đã mấy lần rồi mà vẫn không sao vượt qua được kỳ thi viết của mấy doanh nghiệp lớn. Bản thân vì là một “sinh viên ngoại tỉnh” tốt nghiệp loại bốn[3], đến nay vẫn chưa nhận được OFFER.


[3] Người ta chia sinh viên tốt nghiệp đại học đi tìm việc thành bốn loại: Loại một là các nam sinh viên có hộ khẩu Bắc Kinh, loại hai là các nam sinh viên có hộ khẩu ngoại tỉnh, loại ba là nữ sinh có hộ khẩu Bắc Kinh, loại bốn là nữ sinh có hộ khẩu ngoại tỉnh.

Vũ Di, người duy nhất trong phòng là công dân loại ba đang chiếm ưu thế về hộ khẩu đã giành chiến thắng trong cuộc chiến xin vào doanh nghiệp liên doanh giữa một đội quân xin việc hùng hậu. Người thông minh tuyệt đỉnh như Dương Sương tất nhiên là không bị hạn chế trong các quy định cứng nhắc. Còn Vệ Tử thì thành tích học tập bình thường, thể hiện bình thường, gia cảnh bình thường, quan hệ với thầy hướng dẫn cũng bình thường, lại thêm sự thiếu lanh lợi, nên tất nhiên không thể thuận lợi trong lúc đi tìm việc rồi, đã vậy cô thi cao học cũng kém mất hai điểm so với điểm sàn của nhà nước.

Do đó, niềm hy vọng duy nhất còn lại lúc này của cô là vượt qua được kỳ thi phỏng vấn vào biên chế nhà nước lần thứ ba. Nhưng với những quy định bất thành văn mỗi người một kiểu của cuộc thi này lại khiến mọi người thấy lo lắng cho một người ngốc nghếch như cô.

Vì thế, việc ông chú họ có thể sắp đặt thành công, tìm được cho cô một chỗ yên bề gia thất vào lúc cô mới hai mươi hai tuổi cũng có thể xem là một cách giải quyết không tồi.

Nhưng phân tích tình hình theo giọng kể của Vệ Tử từ phía sau tấm rèm thì thấy, hy vọng của mọi người đã tan vỡ.

Vệ Tử sửa soạn xong thì đi ra ngoài, cuối cùng cũng khiến ông chú vừa lòng, nhưng vẫn không quên dặn: “Tuy chủ nhiệm Ngưu từng là bạn chiến đấu của ông ngoại cháu, nhưng bây giờ dù sao cũng không còn giống như ngày trước, những người đến dự đều là nhân vật có máu mặt, cháu nhớ phải nhanh nhẹn, lanh lợi một chút”.

Vệ Tử cũng biết mình thường hay làm những việc ngốc nghếch, nên vội gật đầu nghe theo, tự nhủ thầm đến lúc đó mình sẽ ít nói, quan sát nhiều, chắc sẽ không xảy ra sai sót gì.

Đầu tiên chú cô lái xe tới một nơi có cái sân rất rộng ở phía tây thành phố, gõ cửa rồi vào một ngôi nhà kiểu cũ, người ra mở cửa là một phụ nữ trung tuổi trông rất duyên dáng.

“Dịch Tân đến rồi à, chúng tôi đang định đi đây, may quá, vậy cùng đi đi.” Mồm thì nói với ông chú họ, nhưng mắt bà ta lại nhìn chằm chằm đánh giá Vệ Tử.

“Cháu chào thím. Không phải là may đâu, là cháu chủ định đến đây để đón thím đi đấy, chắc là chú Ngưu và Lệ Lệ đi rồi phải không ạ? Dạ, đây là Vệ Tử, đứa cháu gái mà cháu đã kể với thím lần trước ấy. A Tử, đã gặp…”

“Chào bằng cô thôi.” Bà Ngưu lên tiếng trước. Vệ Tử nghĩ thầm, nếu cứ theo vai vế thì mình phải gọi là bà mới đúng, thật khủng bố.

Vì thế, cô hỏi lại, vẻ không hiểu: “Chú cháu gọi bằng thím, sao cháu có thể gọi bằng cô được ạ? Gọi thế thì hơi thất lễ, cháu chào bà Ngưu ạ!”.


Thiệu Dịch Tân, cũng chính là ông chú họ của Vệ Tử nhìn thấy cơ mặt của bà Ngưu giật giật, vội vàng mắng Vệ Tử: “Lần đầu gặp mà dám tùy tiện thế à!”, rồi lại nói như xin lỗi bà Ngưu: “Có lẽ chú và mọi người đợi lâu rồi, chúng ta mau đi thôi”.

Thế là mọi người lại lên xe đến khu biệt thự ở ngoại ô. Tới trước ngôi biệt thự, Thiệu Dịch Tân giới thiệu cho Vệ Tử: “Đây mới là nhà của chủ nhiệm Ngưu, chỗ lúc nãy là căn hộ tập thể chỉ dùng để đón tiếp đồng nghiệp”.

Nhìn mặt bà Ngưu có vẻ đắc ý, Vệ Tử đã phần nào hiểu được đôi chút, lại thêm lời quát lúc nãy của chú, nên giờ đây cô càng không dám mở miệng, mà len lét theo sau họ bước vào trong.

Trong nhà ồn ào, có rất nhiều người. Cũng may mà phòng khách rất rộng, mọi người cứ tốp năm tốp ba, chỗ thì ngồi, chỗ thì đứng nói chuyện. Vệ Tử được ông chú đưa đến trước mặt một người đàn ông chừng hơn năm mươi tuổi, lại làm một hồi giới thiệu: “Chú Ngưu, đây là cháu Vệ Tử mà lần trước cháu nhắc đến. Nó là con gái của anh họ cháu, ở thành phố X, nó cũng học kinh tế như Lệ Lệ”.

Vệ Tử đang định đính chính lại chuyên ngành của mình thì nhìn thấy ánh mắt như cảnh cáo của ông chú nên lại không dám tự ý mở miệng, cô đành đứng ngây ra trước mặt hai người.

Nhìn thì biết chủ nhiệm Ngưu rất chú ý giữ gìn, ngũ quan cân đối, riêng đôi mắt rất tinh anh, nhưng đôi mắt ấy cứ hết nhìn lên lại nhìn xuống đánh giá, khiến cô cực kỳ khó chịu, cảm giác chân tay cứ như thừa thãi.

Một hồi rất lâu sau, chủ nhiệm Ngưu mới gật đầu, nói: “Cũng được đấy, bọn trẻ chỗ chúng ta có thể ra ngoài được đều rất tốt, học năm thứ mấy rồi?”.

“Năm nay là năm thứ tư rồi ạ, còn hai tháng nữa sẽ tốt nghiệp.” Được mở miệng trả lời khiến cho Vệ Tử thấy đỡ căng thẳng hơn.

“Có dự định gì chưa? Học tiếp cao học hay đi làm?” Chủ nhiệm Ngưu hỏi, vẻ như lơ đễnh, mắt thì nhìn về một hướng khác: “Lệ Lệ và Lý Thiều Trung đi đâu rồi không biết?”.

Thiệu Dịch Tân vội túm lấy cơ hội: “Tiếng Anh của Vệ Tử rất tốt, cháu đang định ra nước ngoài, nên cũng định nhờ Lệ Lệ và Thiều Trung xem giúp xem có người nào thích hợp…”.

Thiệu Dịch Tân chưa nói dứt lời thì đã nghe thấy giọng lanh lảnh của một cô gái: “Bố bố bố, bố nhìn xem này, Thiều Trung cứ bắt nạt con thôi. Anh ấy nói là con lại béo ra”. Sau đó thì thấy một cô gái mặc trên mình chiếc váy liền thân màu da cam đang cầm tay một chàng thanh niên đi đến trước mặt chủ nhiệm Ngưu.


Mặt mày chủ nhiệm Ngưu nhất thời tươi tỉnh hẳn lên, rồi ông nói bằng giọng rất yêu chiều: “Thế thì có sao đâu, con sắp đi Mỹ rồi, so với các bà bên đấy, trông con còn mảnh mai hơn nhiều”.

Nhưng Ngưu Lệ Lệ làm như không nghe thấy những lời nói ấy, và cũng chẳng để ý đến vẻ mặt tươi rói của ông, mà chỉ nhìn chăm chăm vào Vệ Tử: “Anh Dịch Tân, anh đưa cô ta đến à? Cẩn thận kẻo em lại gọi điện mách chị dâu đấy!”.

Thiệu Dịch Tân đỏ bừng mặt: “Lệ Lệ đừng nói bừa, đây là Vệ Tử, cháu họ của anh”.

Ngưu Lệ Lệ “ồ” lên một tiếng, “Em nhớ ra rồi, anh đã nhắc qua với em. Hôm nay có rất nhiều bạn học của anh Thiều Trung, anh có thể đưa cô ấy đi một vòng thử xem, biết đâu lại gặp được một người vừa ý”. Nói rồi, cô ta quay sang nũng nịu với chàng trai dong dỏng cao bên cạnh: “Anh thử xem bạn học của anh còn ai chưa có vợ thì giúp đi. Thân con gái một mình đi tìm việc ở bên ngoài đáng thương lắm”.

Nghe đến đây, Vệ Tử không nhịn được, sao lại ra nước ngoài, sao lại người lựa chọn thích hợp? Sao cô không hiểu những lời mọi người nói nhỉ? Mặc dù không hiểu nhưng rõ ràng nhân vật chính được nhắc tới trong đó là cô, vì thế cô kéo Thiệu Dịch Tân sang một bên: “Chú, mọi người đang nói chuyện gì vậy?”.

Thiệu Dịch Tân phẩy tay áo, nói bằng giọng trách móc: “Giữa chốn đông người, đừng có quên phép tắc, lễ nghĩa. Là chú đang nhờ Lệ Lệ giới thiệu giúp cháu một người bạn trai”.

Vệ Tử trợn ngược đôi mắt xinh đẹp: “Bạn trai á? Cháu không cần!”.

“Sao thế? Cháu có rồi à?” Thiệu Dịch Tân thầm kêu thôi rồi, cứ mải lo đằng này, quên mất hỏi con nhỏ về tình hình của nó, xem ra việc làm mai mối sợ rằng chẳng dễ chút nào.

“Chưa có, nhưng…”

“Chưa có là tốt rồi. Lý Thiều Trung sang đó vào lúc đang học năm thứ tư, học đại học chính quy ở trường A, bạn học của cậu ấy toàn là những con rồng cháu phượng. Lần này có rất nhiều người về nước thăm người thân, nếu tìm được người phù hợp thì sau khi cháu tốt nghiệp đại học có thể kết hôn rồi sang đó”.

“Kết hôn? Ý chú là tìm người để dựa dẫm trong lúc đi học?!” Đôi mắt Vệ Tử càng mở to hơn.

“Nếu không thế thì sao. Cháu đã không có khả năng kiếm học bổng, gia đình cũng không thể cung cấp tiền cho cháu, tìm người dựa dẫm khi theo học là cách lựa chọn duy nhất.” Thiệu Dịch Tân nói với vẻ coi đó là lẽ đương nhiên.

Đôi mắt Vệ Tử như tóe lửa, khuôn mặt đỏ bừng lên: “Cháu ư? Vì sao cháu phải ra nước ngoài?”.

“Con bé này, cháu làm sao thế? Chẳng phải đã nói rồi sao? Cháu cứ nhất quyết tìm bằng được cái công việc sáng chín giờ đi tối năm giờ về mệt đứt hơi mà chẳng được mấy đồng ấy hay là thế nào? Chuyện này chú đã nói với bố mẹ cháu rồi, họ đều không có ý kiến gì.”


“Không có ý kiến? Họ đồng ý để cháu kết hôn… với một người không hề quen biết?” Hai từ “kết hôn” đối với cô sao mà xa xôi thế, đến nỗi khi cô nhắc đến chúng cũng thấy ngượng.

“Cái gì gọi là không quen biết? Chẳng phải chú đang tìm cách để cháu làm quen đây sao?” Thiệu Dịch Tân vừa dứt lời, bỗng cảm giác xung quanh im ắng hẳn, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy có mấy người trẻ tuổi đang bước qua cửa.

Nhìn theo ánh mắt của mọi người, Vệ Tử cảm nhận được nguyên nhân của sự im ắng ấy. Mấy người mới vào mang theo thứ khí thế mà bất luận xuất hiện ở nơi nào họ cũng đều trở thành tiêu điểm, nhất là chàng trai đi đầu tiên, vóc dáng cao lớn, khuôn mặt trông rất tuấn tú, đôi mắt như biết cười nhìn khắp mọi người một lượt, ai cũng tưởng như người ấy đang chào mình.

Sau khi vào hẳn bên trong rồi, chàng trai đứng một cách rất tự nhiên, người đứng cạnh cho dù là ai cũng trở nên lu mờ, trở thành những vệ tinh xung quanh. Còn người đó thì mỉm cười, hòa nhã hơn bất cứ ai, nhưng lại khiến cho người ta không thể nào coi thường vẻ tự tin và điềm tĩnh bộc lộ qua cử chỉ của mình.

Vệ Tử nhìn thấy Lý Thiều Trung cầm tay Lệ Lệ mau lẹ bước ra đón: “Ngụy Hoa Tịnh, cậu tới thật à? Mình cứ tưởng cậu không có thời gian để đến cơ đấy!”.

Chàng trai được gọi tên là Ngụy Hoa Tịnh vẫn giữ nguyên nụ cười: “Hôm nay đã bận cả ngày rồi nên đến đây xả hơi một chút. Nhưng cái chính là đến để gặp phu nhân mới cưới của cậu. Người này phải không, đúng là rất xinh, trai tài gái sắc!”.

Ngưu Lệ Lệ được khen, e thẹn cúi đầu xuống, nhưng vẫn không quên đưa mắt nhìn Ngụy Hoa Tịnh một cái, thấy hắn đang nói chuyện với chồng mình, bèn đưa mắt nhìn sang Lý Thiều Trung, nhìn điệu bộ phấn khởi của anh, nhưng không hiểu sao trong lòng cô lại cảm thấy có điều gì đó không vui.

Lý Thiều Trung nhanh chóng chuyện trò rôm rả với đám bạn học, Lệ Lệ thấy rất khó xen vào giữa họ, nhìn trước nhìn sau không biết làm gì, liền bước đến trước mặt Vệ Tử - người đang được người giúp việc mời ăn bánh.

“Cô thấy anh chàng vừa rồi thế nào?”

Vừa mới cắn một miếng bánh, thấy Lệ Lệ bước đến, Vệ Tử nuốt vội đứng dậy chào, nhưng khi nghe thấy Lệ Lệ hỏi như vậy, bèn hỏi lại, vẻ không hiểu: “Ai cơ?”.

“Là cái người đang nói chuyện với Lý Thiều Trung kia kìa”, trông thấy Ngụy Hoa Tịnh dường như nhìn về phía mình, Ngưu Lệ Lệ đáp lại bằng một nụ cười.

Vệ Tử nhìn một cái, gật đầu nói: “Rất đẹp trai và cũng rất phong độ”. Thấy chiếc bánh đã bị cắn mất một nửa, nếu đặt xuống cũng không tiện, nên Vệ Tử đành cắn một miếng thật to, tranh thủ ăn cho xong.

Lệ Lệ thu ánh mắt về, nhìn chằm chằm vào người Vệ Tử: “Nếu cô muốn tìm người để dựa dẫm khi theo học, thì nhất định không phải là người như anh ta, cô hiểu không?”.

“Khụ, khụ…”, suýt nữa thì Vệ Tử bị nghẹn gần chết, cô chưa kịp ăn tối, đi cùng chú tới chỗ này, thế mà không ngờ ngay cả việc ăn lén một miếng bánh cũng lại khó khăn như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận