Để tránh một cú đánh khác, Ngụy Hoa Tịnh lùi về sau một bước nói: “Em đánh chỗ nào cũng được, còn mặt có thể chừa lại cho anh được không?”. Suy cho cùng ngày mai cử hành hôn lễ, mà mặt mũi chú rể bầm giập thì chẳng ra làm sao cả.
Nhiệm Nam Hoa thở dốc một cái, không biết là vì đánh mệt hay do tức giận, có lẽ do tức giận, bởi ánh mắt nhìn Ngụy Hoa Tịnh của anh ta dường như tóe lửa: “Anh không giữ lời, anh nói là cho em thời gian một năm rưỡi cơ mà”.
Ngụy Hoa Tịnh xoa bụng kêu đau, trong lòng thầm nghĩ con trâu dã man này nổi giận thật rồi, may mà võ thuật của hắn không bị giảm sút, nhưng dù như vậy cũng vẫn bị cậu ta đánh trúng mấy chỗ hiểm. Đau vẫn hoàn đau, trước hết hắn cần suy nghĩ, làm thế nào để Nhiệm Nam Hoa hết giận, ngoan ngoãn gọi Vệ Tử là chị dâu.
“Anh đừng hòng!” Nhiệm Nam Hoa không cho Ngụy Hoa Tịnh suy nghĩ: “Cho dù anh dùng thủ đoạn đê tiện giành chiến thắng, cũng đừng mong em sẽ gọi cô gái ngốc nghếch kia là chị dâu”.
Sau khi nói xong, Nhiệm Nam Hoa lại thấy hơi hối hận, điều mà Vệ Tử không thích nhất ở anh ta chính là vì anh ta không tôn trọng cô. Như để chữa lại câu nói vừa nãy, Nhiệm Nam Hoa dùng giọng to hơn nói: “Em muốn nhấn mạnh rằng anh rất bỉ ổi!”.
Cái thằng nhóc kỳ cục này! Ngụy Hoa Tịnh cố nhịn cười, chậm rãi giải thích: “Anh nói rồi, anh không nuốt lời, anh không quay về Bắc Kinh tìm cô ấy”. Hai người sống chung với nhau ở Mỹ và Úc, cầu hôn ở miền Tây, đến khi cử hành hôn lễ, hắn mới dành thời gian nghỉ kết hôn quay về Bắc Kinh.
Nuốt lời hay không nuốt lời có quan hệ gì nữa, chẳng mấy chốc, người đẹp sẽ trở thành vợ người ta, Vệ Tử không phải bị cưỡng ép kết hôn, bản thân anh ta đã bỏ lỡ cơ hội, dù có tức giận thế nào cũng chỉ uổng công vô ích. Nhiệm Nam Hoa bỗng chốc trở nên uể oải, cầm áo khoác ngây người dựa vào khung chơi bóng rổ.
“Cô ấy không tốt đẹp như trong tưởng tượng của em đâu”, đi qua vỗ vào vai của Nhiệm Nam Hoa, Ngụy Hoa Tịnh muốn tìm mọi cách để an ủi cậu em họ: “Cô ấy…”. Rốt cuộc A Tử có nhược điểm gì, Ngụy Hoa Tịnh nghĩ một hồi lâu đột nhiên nói liều một câu: “Cô ấy rất hung hãn”. Hắn không nói dối, cô gái này từ sau lần đầu tiên đánh hắn lại đâm ra mê, hễ có chuyện gì bất hòa là lại động chân động tay, còn đòi hắn thực hiện lời hứa trước đó là dạy cô võ thuật. Cô nương A Tử dịu dàng hiền lành xinh đẹp đáng yêu của hắn làm sao lại có thể phát triển theo xu hướng như “tiểu man nữ” Đinh Dật? Không được, hắn nhất định phải nghĩ cách ngăn chặn!
Song trước mắt, nhìn thấy ánh mắt giống như ngớ ngẩn của Nhiệm Nam Hoa, Ngụy Hoa Tịnh thấy tủi thân vô cùng, tại sao tất cả mọi người đều không tin rằng Vệ Tử bắt nạt hắn chứ? Sau khi mọi người biết tin bọn họ sẽ kết hôn, hầu như tất cả mọi người khi chúc phúc đều dặn hắn không được bắt nạt Vệ Tử. Có kẻ còn dùng hình ảnh “bông hoa nhài cắm bãi phân trâu” để ví von về hai người, người khác không dám nói, giữa hắn và Vệ Tử, ai là bông hoa ai là phân trâu, chỉ cần nhìn qua là thấy ngay. Đây có thể chính là điểm bất lợi của việc lấy một tuyệt sắc giai nhân. Ngụy Hoa Tịnh muốn khóc mà không được.
Trong mắt của Nhiệm Nam Hoa, nỗi muộn phiền của Ngụy Hoa Tịnh chỉ là giả vờ giả vịt, thốt ra câu “Vô vị!” xong, bất ngờ cho hắn một đấm, rồi phủi áo bỏ đi - cho dù là muông thú, khi liếm vết thương cũng không muốn người khác vây quanh đúng không?
Hậu quả trực tiếp của chuyện đó chính là, Ngụy Hoa Tịnh đã phải bước lên bục cưới với khuôn mặt bầm giập.
Vì hai gia đình không chủ định phô trương lãng phí, hơn nữa vì bên gia đình cô dâu không có nhiều người tham dự hôn lễ, nên hai gia đình thỏa thuận tổ chức hôn lễ đơn giản nhất ở mức có thể.
Song Ngụy Hoa Tịnh suy cho cùng cũng là con trưởng cháu trưởng của nhà họ Ngụy, là anh cả của tất cả cháu chắt trong gia đình, nên dù nói là đơn giản nhưng không đơn giản chút nào.
Núi không cao, có tiên ắt nổi tiếng, trước hết hãy xem danh sách những người đứng ra tổ chức hôn lễ thì thấy ngay!
Người chủ trì nghi thức buổi lễ - người phát ngôn của nhà nước, đã gác lại công việc để đến đây trêu chọc cô dâu chú rể, chỉ vì muốn theo đuổi cô trẻ của chú rể.
Biểu diễn nâng cốc chúc mừng - Đường Lệ Khôn, không cần nói thêm nữa, có người nhận xét về cô ấy thế này: “Nếu nói trong nước chỉ có một người có thể được gọi là ca sĩ, thì người đó là Đường Lệ Khôn chứ còn ai khác”.
Người chứng hôn - Ngô Khang Thái. (Người này bây giờ có lẽ không cần giới thiệu nữa, chỉ cần nhắc đến ba từ của cái tên này là đủ, ừm, nói quá nhiều, thực ra là tác giả…)
Còn khách quý là những người quyền cao chức trọng tham dự hôn lễ, có người nói, trong đó tới một nửa số người thường có mặt trong các bữa tiệc do chính phủ tổ chức đến dự.
Số khách bên nhà cô dâu có phần hơi ít. Thực ra trước hôn lễ, bà Hà Linh Tố đã hỏi Vệ Tử, nếu cô muốn bố cô tham dự hôn lễ, bà cũng không có ý kiến gì, suy cho cùng Vệ Tử vẫn là con gái của ông ấy, con gái kết hôn, về lý mà nói nên nhận được lời chúc phúc của bố mình.
Vệ Tử đắn đo suy nghĩ nhiều lần, cuối cùng quyết định gọi điện cho bố, người nghe máy là vợ hiện tại của ông, lúc đó là giờ ăn cơm tối, có lẽ là bà nội đang gọi ăn cơm, còn có cả tiếng cười khanh khách của trẻ con, và tiếng bố cô đang dỗ dành đứa bé. Vệ Tử không nói gì liền cúp máy, bọn họ đã là một gia đình hoàn chỉnh, mời bố tham dự hôn lễ của cô, cái mang đến cho gia đình đó chưa hẳn là tin vui.
Vậy là người đưa dâu bên nhà cô dâu do ông chú họ Thiệu Dịch Tân đảm nhiệm, ông vui vẻ nhận lời, hơn nữa còn vô cùng phấn khởi: “A Tử này, chú không nói sai mà, không cần sốt ruột tìm người yêu, nhìn xem, cháu chuẩn bị trở thành con dâu của nhà họ Ngụy rồi, chú đã sớm nói cháu tốt phúc mà”.
Tuy lời nói của Thiệu Dịch Tân không phải là dễ nghe, nhưng làm việc thì rất đến nơi đến chốn, dù gì ông ta cũng là người từng chứng kiến những việc lớn, nếu không có sự giúp đỡ của ông ta thì hôn lễ đúng là không được hoàn hảo như thế.
Vui mừng hơn cả ông chú họ là mấy người bạn học cùng phòng với Vệ Tử hồi đại học, vì cô là người đầu tiên lấy chồng, ba người bạn còn lại đồng thời xuất hiện với vai trò là phù dâu. Chỉ có điều, lúc này bọn họ bận rộn không phải vì công việc của phù dâu: Vũ Di kiểm kê và tính giá trị số đồ nữ trang của Vệ Tử; Lưu Hiểu Tinh thì xúc động vì được gặp vị khách mời mà cô đã thấy trên tivi, Dương Sương thì nhắc nhở: “Đừng có làm mất mặt nữa! Nhìn chú rể ở bên kia đi, mình thấy cứ làm sao ấy”.
Mấy người nghe thấy thế liền nhìn về phía nam nhân vật chính Ngụy Hoa Tịnh, nhìn kỹ đối tượng một chút, quả nhiên có một số điểm khác thường, nói thế nào nhỉ, môi thì đỏ và răng thì trắng hơn bình thường, còn nữa, hai bên má có vẻ không cân đối lắm.
Bọn họ đâu biết rằng, trong vai cô dâu chú rể hôm nay, do có nước da trắng ngần nên Vệ Tử không cần đến phấn nền khi trang điểm, còn Ngụy Hoa Tịnh vì muốn che vết tím bầm trên mặt lại phải bôi một lớp phấn dày - có lẽ trong số tất cả chú rể thì duy nhất một mình Ngụy Hoa Tịnh làm như vậy.
Nhìn những người bạn cùng phòng cười đùa, Vệ Tử đột nhiên nghĩ đến Cao Đình Đình, cô ta cũng là bạn cùng phòng của cô, nếu không xảy ra chuyện, chắc hẳn hôm nay cũng sẽ đến tham dự hôn lễ. Ngụy Hoa Tịnh nói tình tiết vụ án của Cao Đình Đình đã có manh mối, hung thủ chắc chắn bị trừng trị trước pháp luật. Thế nhưng cho dù như vậy, làm sao có thể tìm lại được một Cao Đình Đình nhanh nhẹn, hoạt bát nữa?
Thực ra, thời gian mà Vệ Tử và Cao Đình Đình quen biết nhau chưa nhiều, sống chung với nhau cũng không thể nói rằng hòa hợp. Nhưng trong giây phút này, điều mà Vệ Tử có thể nghĩ đến là những ưu điểm của Cao Đình Đình, bất giác cô thấy sống mũi cay cay, nước mắt chực tuôn ra. Thế rồi bỗng nhiên eo cô bị chọc một cái, Dương Sương dùng đầu mũi hất hất ra hiệu chỉ cho cô nhìn: “Thiên thần của cô cũng đến rồi, Ngụy thiếu gia không ghen đấy chứ?”.
Vệ Tử ngạc nhiên quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy một khuôn mặt thanh tú, chính là Thời Viễn. Cô định đến chào hỏi song lại không tiện, trong lòng cô thấy thanh thản, cười lắc đầu với Dương Sương, Dương Sương thuộc hạng người nào chứ, vì thế cô nàng lập tức im lặng không nói thêm câu nào nữa.
Khi cô dâu chú rể đi chúc rượu mọi người, Vệ Tử mới có thể giáp mặt với Thời Viễn và mẹ anh.
“Viện trưởng Đồng, cảm ơn bác đã tới tham dự hôn lễ của bọn cháu.” Vệ Tử biết là mẹ cô đã mời hai mẹ con Thời Viễn, mẹ cô nói viện trưởng Đồng thực ra là người tốt, chỉ có điều bà cũng có những khó khăn của một người phụ nữ làm lãnh đạo, càng ở cương vị cao lại càng phải hết sức cẩn thận. Sự lựa chọn của viện trưởng Đồng lúc đó chỉ là xuất phát từ việc bảo vệ bản thân, chứ không có lỗi gì với bà.
Với Thời Viễn, vì anh là con trai duy nhất của viện trưởng Đồng, nên bà ấy càng phải dùng toàn bộ khả năng để đảm bảo an toàn và lợi ích cho con mình. Đây là sự lựa chọn mà người mẹ nào cũng sẽ làm, nếu ở địa vị của bà Hà Linh Tố, bà cũng sẽ làm như thế với Vệ Tử.
Mẹ cô không để bụng, thì tại sao cô lại phải để bụng chuyện liên quan đến hai mẹ con họ chứ? Vệ Tử không hề giữ lại chút định kiến nào, liền nở nụ cười rạng ngời trước hai mẹ con Thời Viễn.
Viện trưởng Đồng suy cho cùng là một nữ trung hào kiệt, mặc dù lúc đầu còn hơi gượng gạo, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên, khen ngợi chúc phúc cho hai người.
Còn Thời Viễn không thấy nói gì cả, anh có vẻ hơi buồn. Song hôn lễ quả thực rất bận, vội vàng chạm cốc một cái rồi cô dâu chú rể lại nhanh chóng chuyển sang bàn khác.
Theo thường lệ, cửa khó qua nhất thường ở phía sau, hôn lễ của hai người cũng không phải ngoại lệ. Trong cửa đó, có: Nhiệm Nam Hoa với cơn giận chưa nguôi, Đinh Dật “mài dao chờ sẵn”, Ngụy Vũ Hân chờ thời cơ để quấy rối, Ngô Vị ngồi đợi xem trò hay, đến Lý Bối Bối cũng từ bên kia đại dương bay về tham dự hôn lễ với biết bao nghi ngờ và ngạc nhiên, còn chưa nói đến đám trẻ ranh sẵn sàng cố tình gây chuyện ở phía sau.
Với tư cách là đại ca và anh trai của bọn chúng, Ngụy Hoa Tịnh hôm nay là một bia ngắm sống miễn phí, không đánh thì thật uổng phí, anh ấy tinh quái như vậy, bỏ lỡ cơ hội này thì không còn cơ hội nào tốt hơn.
Cho nên hôm nay Ngụy Hoa Tịnh tương đối vất vả, dù hắn thông minh tuyệt đỉnh, cũng không thể đấu lại khi mọi người cùng hợp sức đối phó, đúng không? Hắn gần như bị lột đến lớp da cuối cùng.
Còn Vệ Tử, vì không thể không chấp nhận số phận “cắm lên bãi phân trâu”, với hình ảnh con thỏ trắng bị mắc lừa đã giành được sự đồng tình vô bờ bến, không bị tổn hại một cọng tóc nào, trái lại còn biết thêm được rất nhiều điều để khống chế ông xã, giữ lại để sau này kiểm chứng.
Hôn lễ kết thúc, mọi người trong nhà họ Ngụy đang bận tiễn khách, còn chú rể Ngụy Hoa Tịnh do uống say khướt nên được khiêng vào buồng trong của khách sạn nằm nghỉ. Là vợ, Vệ Tử đương nhiên phải đảm nhiệm việc chăm sóc hắn.
Vệ Tử đóng cửa phòng, quay đầu nhìn Ngụy Hoa Tịnh nằm trên giường như một con lợn chết, không giấu được lườm hắn một cái: “Đừng giả vờ nữa, mọi người đi hết rồi!”.
Một con mắt được mở to, ai da, việc này có vẻ hơi khó một chút, quả đấm hôm qua Nhiệm Nam Hoa để lại vẫn còn chưa hết đau nhức. Có điều, sau khi xác nhận rằng đã an toàn, Ngụy Hoa Tịnh ngồi phắt dậy, gọi người vợ mới cưới: “Mau thay quần áo chuẩn bị xuất phát, nếu không sẽ không kịp chuyến bay”. Nơi đến hưởng tuần trăng mật là nước Úc, đám tiểu quỷ kia còn tính toán đến ngày thứ ba sau đám cưới sẽ tập trung trêu chọc cô dâu, chú rể. Nằm mơ đi nhé! Hơn nữa, có nằm mơ bọn họ cũng không ngờ được, người thay rượu bằng nước trong ly của chú rể chính là cô dâu tội nghiệp Vệ Tử.