Người Đẹp Thượng Vị


Đường Duy Quân nhận ra cô, anh đã nghe rất nhiều lời đồn liên quan tới cô.

Mẹ cô là con gái duy nhất của nhà họ Thẩm, mà cô cũng là cháu gái duy nhất của dòng họ này, nhưng cô không giống với các thiên kim bình thường, cô được đón ra từ trong ngục, ông cụ Thẩm rất yêu quý cô, không cho bất cứ kẻ nào nói xấu cô.

Ánh mắt Đường Duy Quân rơi vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, anh thận trọng hỏi.

"Vì sao em không vui?"

"Ông em bị bệnh."

Đứa trẻ năm tuổi không hề phòng bị, cô nhỏ giọng mở miệng, gương mặt thiên sứ trắng nõn như tuyết, lại mang theo nét bi thương khiến người khác đau lòng.

Đường Duy Quân muốn mở miệng an ủi cô, nhưng anh có từng nghe nói, ông cụ Thẩm mắc bệnh rất nghiêm trọng, có thể ra đi bất cứ lúc nào.

Cha anh từng dậy, nói dối không phải là đứa trẻ ngoan.
"Đại Sơn, cậu có nghe những gì tôi nói không? Tôi giao Đông Chí cho cậu, cậu phải trông coi nó cho tốt."


Đường Đại Sơn thuộc loại hình đàn ông dịu dàng, tình cảm.

Thẩm Bách Khiêm bệnh nặng khiến ông đau lòng không thôi, ông cui đầu thật sâu với Thẩm Bách Khiêm, kính trọng như với cha của mình.

"Chủ tịch xin ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc cô chủ thật tốt."

" Tốt......!Tốt......!Đi......!Đi gọi Đông Chí tới đây......"

Một lát sau, Thẩm Đông Chí và Đường Duy Quân đi tới, đôi mắt to trong suốt của Thẩm Đông Chí đã rơm rớm nước mắt, cô đi đến bên giường dùng tay nhỏ ôm lấy Thẩm Bách Khiêm, đầu áp vào ngực ông.

Thẩm Bách Khiêm ho khan vài tiếng, hiền hậu vươn tay vuốt ve đầu cô.

"Đông Chí ngoan, lại đây, đó là anh trai con."

Theo lời Thẩm Bách Khiêm, Đường Duy Quân cùng Thẩm Đông Chí lúc này mới chú ý tới góc phòng, đứng đó có một cậu thiếu niên ước chừng mười sáu mười bảy tuổi.
Chàng trai này thân hình mảnh khảnh, khuôn mặt đẹp trai.Mặc trên người áo sơ mi trắng cùng quần tây dài đen, mặc dù còn vị thành niên, nhưng lông mày và đôi mắt đã mang theo nét trầm tĩnh.


" Đông Hành, đây là em gái con."

Về chàng trai trẻ này, ông Đường ôm lòng nghi hoặc, Thẩm Bách Khiêm chỉ có độc nhất Thẩm Thanh Y, Thẩm Thanh Y lại chỉ có mình Thẩm Đông Chí là con, chưa từng nghe qua còn có người cháu trai tên Thẩm Đông Hành.

Ngược lại Thẩm Đông Chí, cô bé lau nước mắt bỏ dậy khỏi Thẩm Bách Khiêm, đi đến trước mặt Thẩm Đông Hành vươn tay với anh.

"Anh trai......"

Thẩm Đông Hành nhàng ôm lấy Thẩm Đông Chí, sau đó nắm tay Thẩm Đông Chí đứng cạnh giường bệnh.

Thẩm Bách Khiêm nước mắt lưng tròng, liên tiếp nói ba chữ "tốt", lại yêu cầu Thẩm Đông Hành nhất định phải chăm sóc tốt cho Đông Chí, sau đó bảo bọn họ rời đi chỉ để lại một mình Đường Đại Sơn.
"Đường Sơn......!Tôi không sống được mấy ngày nữa rồi......!Đông Hành......!Đông Hành, nó muốn về Mỹ, trước khi nó trở lại, cậu hãy trông coi Đông Chí......!Trông coi Đông Chí......"

"Chủ tịch ngài yên tâm......Tôi nhất định sẽ dốc hết toàn lực......"

Đường Đại Sơn nắm chặt tay Thẩm Bách Khiêm , không ngừng cam đoan với ông, hơi thở của Thẩm Bách Khiêm trở nên dồn dập, sau đó không lâu liền nhắm hai mắt vĩnh biệt cõi đời.

Nhưng Thẩm Bách khiêm không ngờ tới là, cúng thất* của ông còn chưa qua, đám sài lang hổ báo nhà họ Thẩm đã lộ ra dã tâm của mình .

(*Cúng thất: là lễ cúng tế 7 ngày cho người mới vừa mất.)

Nhất là em trai thứ sáu Thẩm Bách Nguyên, gần như lập tức lên nắm giữ nhà họ Thẩm, hơn nữa còn mua chuộc luật sư, bất kể Đường Đại Sơn có lấy di chúc ra bảo đảm thế nào, bọn họ đều không thừa nhận Thẩm Đông Hành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận