Thẩm Đông Chí chưa từng đi lên lầu ba, lần này đi lên xem thử mới phát hiện nơi này chắc là chỗ ở của Chu Hi Nghiêu.
Nơi đây cho người ta cảm giác rất giống Chu Hi Nghiêu, lầu ba được bài trí theo không gian mở.
Phòng khách, phòng ngủ, phòng làm việc chỉ cách nhau bằng vài cái kệ trang trí, phòng tắm cũng được làm toàn bộ bằng kính.
"Yên tâm, tôi sẽ không nhìn lén, ngăn thứ ba trong tủ là quần áo mới chưa từng mặc qua, kem trị bỏng nằm trong hòm thuốc trên kệ bên trái.
"
Nói xong Chu Hi Nghiêu đóng cửa lại, Thẩm Đông Chí vội vàng tiến về phòng tắm dùng nước lạnh rửa sạch nơi bị cà phê dính lên, may mà nhiệt độ cà phê cũng không cao, phía trên chỉ để lại một vết đỏ nhàn nhạt.
Tắm rửa xong Thẩm Đông Chí tiện tay ném quần áo bẩn sang bên, bị nhuộm thành cái dạng này, chỉ sợ là không có cách nào mặc lại.
Cô mở tủ quần áo ngăn thứ ba , bên trong quả nhiên có rất nhiều quần áo mới, Thẩm Đông Chí lấy một bộ màu trắng sọc xám nhạt, rất dài và rộng rãi, vừa vặn có thể che khuất bắp đùi cô, mà bên trong còn có một lớp váy lót bằng lụa, nên cũng không cần lo lắng vấn đề lộ hàng.
*
"Cốc! Cốc! Cốc!"
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Thẩm Đông Chí đang bôi thuốc lên tiếng mời vào, Chu Hi Nghiên mở cửa, trong tay còn bưng cốc cà phê mới xay.
"Có nghiêm trọng không? "
Thẩm đông chí lắc đầu
"Không nghiêm trọng lắm, cảm ơn anh.
"
"Thử một chút đi, là tôi tự pha.
"
Nhấp thử một ngụm, Thẩm Đông Chí liên tục gật đầu.
"Không tệ.
"
Để cốc cà phê xuống, Thẩm Đông Chí thấy Chu Hi Nghiêu đang nhìn mình.
Trước đây, cô và Chu Hi Nghiêu vẫn luôn hòa hợp là do quân tử chi giao đạm nhược thủy*, nhưng hôm nay có lẽ do Thẩm Đông Chí ăn mặc có phần ái muội, tình cảnh cũng có phần mờ ám, cho nên hai người đều nhìn ra mùi vị khác từ trong mắt đối phương.
(*Quân tử chi giao đạm nhược thuỷ: Hàm ý nói tình cảm của người quân tử tuy nhạt nhẽo nhưng lâu dài thân thiết.
)
Anh đứng dậy đi đến trước mặt Thẩm Đông Chí, hai tay đút túi quần, khiến cả người cô bị bao phủ bởi cái bóng của anh, giọng nói càng thêm trầm thấp.
"Cô gái thần bí, có bạn trai chưa?"
Thẩm Đông Chí ngửa đầu nhìn anh.
"Chưa có, còn anh đây thì sao?"
"Cũng chưa.
"
Cuộc đối thoại kết thúc, bầu không khí ái muội càng thêm mãnh liệt, Chu Hi Nghiêu tới gần một bước, Thẩm Đông Chí thuận mắt nhìn một đường từ chân anh lên trên, ngón chân chạm rãi cọ vào quần tây mềm mại.
Chu Hi Nghiêu là người đàn ông đẹp trai, Thẩm Đông Chí là người phụ nữ xinh đẹp.
Cô muốn anh, có lẽ hôm nay cô đến chính là vì muốn anh.
Từ khi Đường Duy Quân ra tù, đã hơn một tháng cô chưa từng làm t̠ìиɦ, cô cần một lần phóng thích trước khi trận chiến với Thuỵ Lâm bắt đầu.
Cả hai người đều có dục vọng, làm một lần cũng không phải là điều quá vô lý.
"Anh Hi, hiện tại tôi còn nợ anh cái gì?"
Thẩm Đông Chí ngước mắt, cho anh một ánh mắt đầy sự mời gọi.
Chu Hi Nghiêu cúi đầu cười một tiếng, đột nhiên bế cô lên, cô tựa đầu vào ngực anh, có thể nghe thấy tiếng nhịp tim đập từng hồi mạnh mẽ bên tai.
Từ ghế ngồi đi đến bên giường không tới 10 giây, Chu Hi Nghiêu ném Thẩm Đông Chí lên giường, sau đó cởϊ áσ khoác ra, chỉ mặc áo sơ mi đè cô ở dưới thân.
Vì tôn trọng, anh không hôn môi Thẩm Đông Chí, mà vùi đầu vào gặm cắn cổ cô.