Nụ hôn của anh nhiệt tình lại vội vàng, thậm chí còn có chút hung ác, hôn không đến hai lần đã đưa tay vén áo lên tới eo, bàn tay thon dài sạch sẽ vươn vào giữa hai chân Thẩm Đông Chí vuốt ve lung tung, nhiều lần muốn xé nát quầи ɭót của cô.
Hình như anh đang rất vội, Thẩm Đông Chí cong môi nghĩ.
.
Phát hiện ra vẻ mặt của cô, Chu Hi Nghiêu buông cô ra chống nửa người trên.
"Xin lỗi, là tôi quá gấp rồi?"
Đây là một người đàn ông lịch thiệp.
Thẩm Đông Chí ôm lấy cổ anh, tiến đến bên tai nhẹ nhàng thổi khí.
"Không đâu, Hi Nghiêu! ! Anh có thể gấp hơn! ! Màn dạo đầu! ! Có thể đi vào phòng lại làm! ! "
Đây là lần đầu tiên Thẩm Đông Chí gọi tên anh, ngày thường cô đều gọi anh là ông chủ Hi, hoặc ngẫu nhiên vui đùa giống vừa rồi lại gọi anh là anh Hi.
Mỹ nhân ở trong ngực mềm mại nũng nịu, lửa đốt ở bụng dưới của Chu Hi Nghiêu càng thêm mãnh liệt, anh lại lần nữa hạ người xuống, vội vàng vuốt ve xoa nắn cơ thể Thẩm Đông Chí, một bàn tay khác vươn tới đầu giường mở ngăn kéo sờ đến chiếc hộp bên trong.
Nhưng bên trong không có thứ anh muốn, Chu Hi Nghiêu chưa từng đưa phụ nữ đến nơi này bao giờ, cho nên làm sao nơi này có áo mưa được.
Xấu hổ vì không có bαo ©αo su chỉ giằng co trong vòng một giây đồng hồ, Thẩm Đông Chí duỗi tay bám lấy cổ anh hướng lên phía trên đồng thời lật người ngồi ở trên đùi anh, hai người ngay lập tức thay đổi vị trí cho nhau.
Hai tay cô cởϊ áσ sơ mi, sau đó cởϊ quầи tây cùng quầи ɭót của Chu Hi Nghiêu, khóe miệng Thẩm Đông Chí mang theo nụ cười quyến rũ.
“Tôi có uống thuốc.
”
Nụ cười này khiến cho Chu Hi Nghiêu không nhịn được mà mím môi, về cơ bản ở trong lòng anh Thẩm Đông Chí giống như một đóa hoa hồng trắng tinh xảo thanh cao, mỗi lần đến đây đều yên lặng xa cách, thỉnh thoảng cùng anh nói mấy câu cũng không có có chút cảm xúc thay đổi nào, nhưng hôm nay đóa hoa hồng trắng này lại nhiễm một màu hồng mê người.
Như Thẩm Đông Chí nghĩ, Chu Hi Nghiêu quả thật có chút lo lắng, anh không phải là người quá coi trọng tìиɧ ɖu͙©, đã qua hai tháng anh chưa làm sau lần hoan ái trước.
Bốn mắt nhìn nhau, hô hấp của hai người đều dồn dập, Thẩm Đông Chí vươn ngón tay mềm mại tinh tế trượt xuống cơ bụng của anh, anh lập tức không nhịn được, trực tiếp bóp chặt eo cô hung hăng nhéo một cái, đẩy cây gậy thịt đã cương đến phát đau đâm vào huyệt nhỏ của cô.
“A—!!!”
Thật sự thì không phải chỉ có mình anh, Thẩm Đông Chí cũng nghĩ đến huyệt nhỏ đều thấy tê rần, đột ngột tiến vào làm cho cơ thể cô run lên, cô ngẩng cao đầu, tay nắm chặt lấy khăn trải giường mềm mại, một đường cong hoàn mỹ được tạo ra từ giữa bộ ngực cùng cổ của cô.
Không có màn dạo đầu, cây gậy thịt tiến vào có chút khó khăn, không chỉ làm cho miệng của huyệt nhỏ căng đến phồng lên, mà ngay cả thịt ở bên trong cũng dính chặt lên trên thân cây gậy thịt.
Chặt khít, một chút kẽ hở cũng không có.
Mười giây sau, cây gậy thịt được đẩy hoàn toàn vào bên trong cơ thể Thẩm Đông Chí, hoa tâm bị quy đầu cứng rắn đâm vào, cơ thể Thẩm Đông Chí run lên, cả hai người đồng thời phát ra âm thanh thỏa mãn.
Cô thật sự rất chặt, Chu Hi Nghiêu thở hổn hển nghĩ.
Chu Hi Nghiêu nắm chặt eo Thẩm Đông Chí, bắt đầu chín nông một sâu chọc vào rút ra, chậm rãi làm cho hoa tâm mẫn cảm chảy ra nước, anh là một quý ông, anh cũng không hy vọng lúc làm t̠ìиɦ với phụ nữ lại khiến bọn họ cảm thấy đau đớn.