“Alo?”
“Là tôi, có chuyện gì?”
“Em đang ở đâu? Hoài Sâm đẩy hội nghị đấu thầu sớm trước thời hạn.
”
“Được, tôi lập tức đến.
”
Cúp điện thoại, Thẩm Đông Chí nhét điện thoại và một số thứ vào trong túi sau đó mặc quần áo.
Năm phút sau, Thẩm Đông Chí mặc một chiếc áo thun cùng một chiếc áo khoác dài đến mắt cá chân, vội vã chạy xuống cầu thang, sau đó chạy thẳng một mạch đến cửa xe, động tác lưu loát liền mạch như nước chảy mây trôi, Chu Hi Nghiêu đuổi theo đến nơi thì bóng dáng của cô cũng không thấy.
Chu Hi Nghiêu dừng bước, cười bất đắc dĩ, anh cất tờ giấy có viết tên của anh và một dãy số vào trong túi quần.
*
Trở lại biệt thự Tây Sơn vừa đúng 8 giờ, Thẩm Đông Chí đẩy cửa kính ra đi vào phòng khách, Hàn Thành đang ngồi ở trên sô pha gọi điện thoại, trên bàn sô pha có một chồng hồ sơ lớn.
Phòng khách ở lầu một có hai bức tường đều bằng kính, ánh sáng rất tốt, cô và Hàn Thành thường xuyên ở đây thảo luận các vấn đề của dự án.
Nhìn thấy trang phục của Thẩm Đông Chí Hàn Thành có chút nghi hoặc, Thẩm Đông Chí cũng không quấy rầy anh, trực tiếp lên lầu thay quần áo, đợi đến khi cô xuống dưới Hàn Thành đã kết thúc cuộc trò chuyện và đang lật xem văn kiện.
Ngồi ở bên cạnh anh, Thẩm Đông Chí cầm lấy tài liệu đấu thầu đã đóng dấu bắt đầu lật xem: “Sao lại đột nhiên đẩy nhanh tiến độ?”
Hàn Thành nghiêm mặt lắc đầu “Tạm thời vẫn chưa rõ, nhưng mà nghe nói Thịnh Ngọc Văn sẽ đích thân tới.
”
Thẩm Đông Chí có thể hiểu ý của anh, theo thời gian chuẩn bị ban đầu là một tháng anh có thể làm rất nhiều chuyện, dùng thân phận của cô để tra được hướng đi của Thụy Lâm, nhưng hiện giờ lại đẩy sớm hơn một tuần so với kế hoạch, thực lực của Triệu Đình Kiệt đúng thật là mạnh hơn so với anh, nếu như trực tiếp đấu thầu chỉ sợ không thắng được.
“Nếu đã đẩy nhanh tiến độ vậy cũng chỉ có cách bước từng bước, nhưng mà nói cũng lạ, đưa một công ty chi nhánh ra thị trường, cho dù là hạng mục lớn cũng không đến mức khiến cho Thịnh Ngọc Văn đích thân đến đây chứ?”
Hàn Thành gật đầu: “Đúng là có chút kỳ quặc, nhưng mà đã không còn thời gian để tra xét rồi, đây là bản thảo đầu tiên của hồ sơ đấu thầu, em tranh thủ mấy ngày này xem đi.
”
“Được.
”
Sau khi thảo luận kế hoạch đấu thầu với Thẩm Đông Chí, tâm trạng của Hàn Thành dường như ổn định hơn nhiều, đương lúc Thẩm Đông Chí muốn hỏi anh một số chi tiết cụ thể hơn thì di động của Hàn Thành lại vang lên, hơn nữa lại còn là tiếng chuông đặc biệt.
Thẩm Đông Chí rất thức thời mà lên lầu, nhưng Hàn Thành vẫn ngại vẫn chưa đủ, còn đi hẳn ra bên ngoài biệt thự rồi mới nhận cuộc gọi này.
Điện thoại vừa được kết nối, Hàn Thành dựa vào lan can.
“Thịnh Ngọc Văn phát hiện rồi?”
Đầu dây bên kia là một giọng nữ dịu dàng, nghe ra thì bình tĩnh hơn nhiều hơn so với Hàn Thành.
“Không phải, chỉ là ông cụ tâm huyết dâng trào muốn đi xem thử thôi, tất cả cứ như cũ là được.
”
Nghe thấy lời này gánh nặng trong lòng Hàn Thành như vơi đi nửa, bàn tay nắm chặt lan can cũng buông lỏng.
“Được, vậy……đêm nay gặp?”
“Được, địa điểm em chọn.
”
“Vẫn chỗ cũ.
”
Một tuần sau, cuộc họp đấu thầu niêm yết khoa học kỹ thuật Hoài Hưng đưa ra thị trường sẽ được tổ chức đúng giờ tại cao ốc Hoài Sâm.
Sự xuất hiện của Thịnh Ngọc Văn đã khiến cho tất cả mọi người hồi hộp gấp đôi, chưa đến 8h toàn bộ cao tầng của Hoài Sâm và Hoài Hưng đã đứng thành hai hàng chỉnh tề ngay trước cổng tòa nhà, yên tĩnh chờ chủ tịch đến.