Vừa đi vừa lấy đồ, đến khi giỏ hàng đã đầy một nửa, đột nhiên Thẩm Đông Chí nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
— Chu Hi Nghiêu.
Anh mặc áo sơ mi kiểu cao bồi cùng quần jean, trên cổ còn treo một cái kính râm, hình dáng cao gầy mảnh khảnh, cũng đang đẩy xe mua hàng và chọn đồ.
Ánh mắt hai người chạm nhau, trong mắt đều có chút vui vẻ.
Hai tiếng sau, hai người cùng nhau trở lại nhà Thẩm Đông Chí, biết được Thẩm Đông Chí sẽ nấu cho bạn mình một bữa tiệc sinh nhật, nhưng cô lại không biết nấu ăn, Chu Hi Nghiêu hào phóng bày tỏ mình có thể dạy cô làm.
Thẩm Đông Chí cảm thấy không tệ, quán cà phê không chỉ bán mỗi cà phê, mà còn bán một ít bánh kem và các loại salad linh tinh, hơn nữa vừa nhìn Chu Hi Nghiêu là biết tay nghề nấu nướng của anh tốt hơn cô.
Cô đẩy cửa phòng khách , mở cửa phòng bếp thấy không có chút bụi nào, vừa nhìn là biết thường ngày không ai hay nấu cơm.
Thẩm Đông Chí đứng ở trước quầy bếp mang nguyên liệu vừa mới mua ra, Chu Hi Nghiêu ôm lấy cô từ sau lưng, hà hơi vào tai cô: “Dạy cô Thẩm nấu cơm có thù lao gì không?”
“Vậy ông chủ Hi muốn thù lao gì?”
“Muốn……” Âm thanh đến đây thì thoáng dừng lại.
“Tên của cô Thẩm.
”
Đã qua lâu như vậy rồi không cần thiết phải che giấu nữa, Thẩm Đông Chí xoay người kéo tay Chu Hi Nghiêu, chậm rãi viết xuống hai chữ Lâm Huyên ở trong lòng bàn tay của anh.
“Lâm ….
.
Huyên, xán xán cỏ huyên hoa, la sinh Bắc Đường hạ, tên hay.
”
Thẩm Đông Chí nhướng mày, hóa ra còn có ý thơ sao?
Phải rồi, dù sao thì cũng là con gái của nhà tư bản, đâu giống cô, sinh ra vào đông chí, mẹ họ Thẩm, nên gọi là Thẩm Đông Chí.
Chu Hi Nghiêu đặt hai tay lên kệ bàn bếp, ôm vòng lấy Thẩm Đông Chí , Thẩm Đông Chí cũng không để ý nếu làm chuyện vui vẻ với anh ở chỗ như phòng bếp này.
— Cô bảo Đường Duy Quân ra ngoài mua bánh kem, hơn nữa dựa theo tính cách của Đường Duy Quân thì anh sẽ đi cúng bái Đường Đại Sơn trước, đến buổi tối mới có thể quay về.
Cô duỗi tay kéo vạt quần jean của Chu Hi Nghiêu, kéo cơ thể anh đổ phía trước, khoảng cách giữa môi của hai người lập tức chỉ còn lại hai centimet.
Cổ vừa chuyển động, Chu Hi Nghiêu nghiêng đầu muốn hôn cô, lại bị Thẩm Đông Chí vươn ngón tay chặn lại.
“Muốn nụ hôn đầu tiên của tôi, thì phải chịu trách nhiệm với tôi.
”
Nụ hôn đầu tiên? Chu Hi Nghiêu sửng sốt, nhưng trực giác nói với anh, điều cô nói không hề sai, đây chắc chắn là nụ hôn đầu của cô.
Chu Hi Nghiêu là một quý ông, đồng thời cũng là một người có thể khống chế được tình cảm của mình, nhưng hôm nay không biết vì sao, anh lại hỏi theo bản năng.
“Chịu trách nhiệm thế nào?”
Thẩm Đông Chí cũng tự hỏi, thật ra để nụ hôn đầu tiên cho Chu Hi Nghiêu cũng là lựa chọn không tồi, anh không phải người quyền quý, hơn nữa lại có tình cảm với cô, cách làm người trong sạch, khả năng xảy ra lục đu.
c lừa dôi lẫn nhau tương đối nhỏ.
Vì thế cô mở miệng : “Không bằng, lấy thân báo đáp?”
Cơ thể? Ánh mắt Chu Hi Nghiêu không khỏi dừng ở trên đùi mình, anh sửng sốt một giây, cơ thể của anh….
thôi quên đi….
Thấy Chu Hi Nghiêu im lặng, đề tài lấy thân báo đáp đến đây là chết, Thẩm Đông Chí có chút mất mát, dẫu sao với dung mạo và dáng người như của cô, bị đàn ông từ chối thật sự khiến cho người ta không vui nổi.