Người Đẹp Thượng Vị


Triệu Gia rũ mắt, giọng điệu có chút đáng thương.


"Em thật hâm mộ chị, vừa xinh đẹp lại không có bệnh, chị nói xem, em mắc phải bệnh tim bệnh máu trắng cũng thôi!.

, tại sao lại bị động kinh, còn! ! Còn mất khống chế làm bản! ! váy! ! của chị!.

" Càng nói đến cuối, thanh âm của cô ấy càng nhỏ, Thẩm Đông Chí không nhịn được có hơi muốn cười, Triệu Gia này thật sự là một đứa trẻ, loại bệnh động kinh đó còn khá nhẹ, ít ra không ảnh hưởng đến tính mạng, đối với Thẩm Đông Chí mà nói chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng thì không phải chuyện gì lớn.


Có điều cô có thể hiểu Triệu Gia, con gái mà, luôn hy vọng mình luôn xuất hiện trước mặt người yêu trong trạng thái mềm mại xinh đẹp, bệnh tim, bệnh máu trắng quả thật rất giống tình tiết trong phim thần tượng.

"Ăn một chút đi.

"

Thẩm Đông Chí cầm bát cháo ngồi xuống bên giường cẩn thận đút cho cô ấy, cùng lúc đó, Triệu Đình Kiệt và Thịnh Hoài Tuyên đang ở trên ban công tầng hai nói chuyện với nhau.


Sau mỗi lần phát bệnh, Triệu Gia đều không cho phép Triệu Đình Kiệt ở cùng cô ấy.


Gió bên bờ sông gió thổi vù vù đến, áo sơ mi hai người có chút phấp phới, Triệu Đình Kiệt rút một điếu thuốc ra hút.



"Hoài Tuyên, tôi phải đưa Gia Gia đi khám thử xem, chuyện lần này chỉ sợ không giúp được cậu.

"

Thịnh Hoài Tuyên im lặng, anh biết tình cảm của Triệu Đình Kiệt đối với Triệu Gia, nhưng một lát sau Triệu Đình Kiệt lại đổi ý.


"Thôi quên đi, làm xong chuyện lần này lại tính, nhà cậu mà sụp thì Gia Gia cũng sẽ không vui.

"

"Cảm ơn.

"

"Được rồi, gần đây bác gái thế nào ?"

Mẹ anh ư? Thịnh Hoài Tuyên nhớ lại lần trước Thịnh Hoài Nhu dẫn anh đi thăm mẹ, tình cảnh lúc đó hỗn loạn, ầm ĩ, bệnh của Triệu Tú còn nghiêm trọng hơn Triệu Gia nhiều, thậm chí đã có chút ảnh hưởng đến thần trí.

"Không cần lo lắng, ừm! ! Lâm Huyên này, cậu cảm thấy có vấn đề gì không?"

"Bất kể có vấn đề hay không, dù sao cũng phải dùng đến, Hoài Tuyên, khuyên cậu một câu, cô nàng này là một người phụ nữ nguy hiểm, cậu tốt nhất không nên sinh ra hứng thú đối với cô ấy.


"

Cổ họng Thịnh Hoài Tuyên khẽ động, theo bản năng quay đầu nhìn về phía phòng ngủ tầng một, một mặt tường trong phòng ngủ là pha lê, từ nơi này vừa vặn có thể nhìn thấy dáng vẻ của hai người.


Anh có hứng thú với cô không?

Anh cũng không biết.


Rạng sáng 1 giờ, Thẩm Đông Chí và Thịnh Hoài Tuyên đồng thời từ chối lời giữ lại khách sáo của Triệu Đình Kiệt.


Từ Bình Giang đến nơi Thẩm Đông Chí ở Tây Sơn đi mất ba tiếng, Thịnh Hoài Tuyên đưa cô về nhà, Thẩm Đông Chí không từ chối, đã muộn thế này, cô không muốn quấy rầy Đường Duy Quân nghỉ ngơi.


Đi được một nửa, bầu trời tí tách bắt đầu đổ mưa, gần đây thời tiết khá oi bức, trận mưa này ấp ủ đã rất lâu.


Thẩm Đông Chí hạ cửa kính xuống một khe nhỏ, để mặc mưa bụi phất vào mặt, cô ghét mặt trời chói chang, lại khá thích trời mưa nhỏ, gió lạnh như vậy khiến tâm trạng cô rất thoải mái, cô dựa đầu vào trên cửa sổ, còn duỗi tay đến chạm vào hạt mưa bay.


Nhìn sắc mặt hiện tại của Thẩm Đông Chí, Thịnh Hoài Tuyên đột nhiên nghĩ tới một vị giáo sư thời còn học đại học có nói.

Ông ấy nói từ cổ chí kim, trong phim điện ảnh luôn có vai ác khiến người ta yêu thích, vì sao?

Bởi vì mọi người đều có thể bị sự thuần túy nhất hấp dẫn, có thể là dục vọng thuần túy, cũng có thể là tội ác thuần túy hấp dẫn, hơn nữa có khi ác thuần túy còn mê người hơn là thiện thuần túy, nó không có đao to búa lớn đạo lý, không có nhiều gông xiềng, nó có thể giải phóng dục vọng trực tiếp nhất của nhân loại.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận