Trước kia Thẩm Đông Chí từng là tội phạm lừa đảo, bây giờ là cấp dưới của Hàn Thành vẫn phải làm lừa đảo.
Cô cũng không quá để ý, chỉ có hơi hiếu kì Hàn Thành sẽ để cô lừa đảo cái gì.
Cô nhận túi văn kiện mở ra, bên trong là một phần tư liệu hoàn chỉnh, tư liệu đề cập đến chuyện cô sẽ trở thành Lâm Huyên, cha tên Lâm Nguyệt Bình, cổ đông của Ngân hàng AST thuộc Tập đoàn Cleelan ở Ý, mà cô thì là con gái độc nhất vô nhị của nhà họ Lâm.
Phần tài liệu được làm rất chỉn chu.
Thậm chí người mẹ hư cấu Nghiêm Vân còn bị tìm ra nguồn gốc từ thời Trung Hoa Dân Quốc, chưa từng gặp mặt thân thích ở Nam Kinh lần nào.
Thẩm Đông Chí có chút hiếu kỳ thân phận này là thế nào, cô biết cho dù có hỏi Hàn Thành cũng sẽ không nói, cho nên dứt khoát không hỏi nữa.
"Muốn tôi làm gì?"
"Vụ án lần này liên quan đến Hoài Sâm."
Dứt lời Hàn Thành lại đưa cho Thẩm Đông Chí phần văn kiện khác rất dày, cô lật xem, lập tức bị nội dung bên trong hấp dẫn.
Hoài Sâm là công ty đầu tư công nghiệp, chủ tịch đương nhiệm là Thịnh Ngọc Văn, tổng giám đốc điều hành là Thịnh Hoài Tuyên, sản nghiệp bọn họ đầu tư đều liên quan đến điện tử, hóa chất, công nghệ thông tin, bất động sản, giải trí, dưới tập đoàn có tổng cộng mười hai công ty trực thuộc, về cơ bản thì tập đoàn này có thực lực hùng hậu và nền tảng đầu tư vững chắn.
Nói dăm ba câu, hai người đã định ra kế hoạch cho tương lai, Thẩm Đông Chí nhấc chân bắt chéo, tiếp tục lật xem nội dung phía sau của phần tài liệu, ánh mắt của Hàn Thành lại rơi vào giữa hai chân cô, cổ họng không nhịn được khẽ nhúc nhích.
Gương mặt xinh đẹp tuyệt sắc, cần cổ thiên nga trắng nõn, lại thêm vòng eo thon gọn cùng đôi chân ngọc ngà thẳng tắp.
Cực phẩm, thật sự là cực phẩm, cho dù là anh cũng không khống chế được nên một năm trước đã lăn giường với cô.
"Anh đã nhìn tôi được ba phút."
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Hàn Thành, Thẩm Đông Chí đang xem mở miệng, khóe miệng mang theo ý cười, giọng nói ẩn giấu một chút dụ hoặc.
Ánh mắt chuyển lên trên, vừa hay để một giọt mồ hôi trong suốt trượt xuống cần cổ trắng nõn rồi biến mất trong khe ngực.
Thẩm Đông Chí hơi nghi hoặc, Hoài Sâm không phải loại tự thân vận động như Cự Minh, trôi dạt theo thủy triều trong biển trời của các công ty niêm yết.
Chẳng lẽ Hàn Thành còn muốn nuốt cả Hoài Sâm?
Nếu mọi việc như cô nghĩ, Thẩm Đông Chí cảm thấy anh có chút không biết tự lượng sức mình.
Nhìn ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Thẩm Đông Chí, Hàn Thành âm thầm cảm thán trong lòng, cô thật thông minh, năng lực học tập xuất chúng.
Hai năm trước cô là con người bề ngoài dịu dàng ngoan ngoãn nhưng lại bên trong lại hoang dại như mèo hoang, ẩn nấp trong phố xá vì mấy chục vạn, mấy trăm vạn mà có thể liều mạng chém gϊếŧ.
Bây giờ hiển nhiên cô càng trở nên xinh đẹp mỹ lệ hơn nhưng lại nguy hiểm không khác gì báo trắng, dùng vẻ ngoài hấp dẫn bạn, sau đó sẽ nhân lúc bạn không để ý mà ngoạm lấy cổ bạn.
Tầm nhìn xa trông rộng cùng sự sáng suốt của cô đã được nâng cao, tuy nói vẫn cần rèn luyện thêm, nhưng đã có thể tự do làm việc.
Thực tiễn, vĩnh viễn là người thầy tốt nhất.
Anh tin rất nhanh dưới sự dẫn dắt của anh, Thẩm Đông Chí có thể trở thành một thanh dao sắc bén.
"Anh muốn tôi làm gì với Hoài Sâm?"
Mặc dù trong lòng cô cảm thấy Hàn Thành không biết tự lượng sức mình, nhưng xét cho cùng anh là sếp của cô, thái độ của Thẩm Đông Chí tương đối nghiêm túc.
Hàn Thành hiển nhiên rất hài lòng với thái độ của cô, thoải mái thả lỏng thân thể ngả người ra sau.
"Tôi muốn em tiếp cận Thịnh Hoài Tuyên, dò xét động thái gần đây của Hoài Sâm, còn những chuyện khác, về sau em sẽ biết."
Chỉ là dò xét tình hình thì Thẩm Đông Chí cảm thấy còn có chút thực tế.
"Được thôi."
Cô vui vẻ trả lời, Hàn Thành nhếch khóe miệng.
"Một tháng sau nhà họ Thịnh sẽ tổ chức tiệc mừng sinh nhật lần thứ 70 cho Thịnh Ngọc Văn, ngày đó chính là ngày em thực hiện nhiệm vụ.
Hãy nghỉ ngơi cho tốt, thoải mái mua sắm, thẻ mới đều nằm trong túi.
Đàn ông thích phụ nữ xinh đẹp và tinh tế."