Editor: Libra moon.
Hôm sau Diệp Chuẩn bị cảm giác nhột đánh thức, cảm giác ngưa ngứa ở lỗ mũi và mặt làm cậu hắt xì tới hai lần.
Diệp Chuẩn kêu “A” một tiếng, tới khi mở mắt thì thấy một đám lông màu xám tro đang cạ lên mặt của mình.
".
.
.
?"
Diệp Chuẩn hơi sửng sốt, nghe thấy đám lông đó kêu "Meo " một tiếng, mới nhận ra đó là con mèo Chử Diễm nuôi.
Trước đây Diệp Chuẩn cũng đã từng có ý định nuôi mèo, cậu sẽ trêu chọc nó mỗi ngày, dẫn nó đi dạo vòng vòng, mỗi ngày bị nó làm nũng đánh thức, chỉ cần nghĩ chút thôi đã tươi đẹp biết bao.
Nhưng phần lớn cuộc sống của Diệp Chuẩn ngày đêm đảo lộn, phỏng chừng chuyện đưa mèo đi dạo chỉ đi được vào buổi tối, vậy thì thật vô nghĩa.
Cậu nhớ một người yêu cũ của mình trước đây có nuôi một con mèo nhà, nhóc con kia bảo vệ chủ mình rất lợi hại.
Lúc hai người chia tay đối phương mới khóc hai câu, con mèo kia không kêu một tiếng lập tức cào cho cậu một nhát.
"Meo meo?" Tiểu Ngũ thấy cậu đã tỉnh nhưng không để ý tới mình, nó chà xát móng vuốt của mình vào mặt cậu, tỏ vẻ không hài lòng.
Chỗ bị Tiểu Ngũ chà xát trở nên ngứa ngáy, cậu bật cười ôm Tiểu Ngũ vào ngực, một tay chống xuống giường ngồi dậy, vuốt ve lỗ tai nó: "Buổi sáng tốt lành, tiểu bảo bối."
"Meow ~" Tiểu Ngũ dùng bàn chân nhẹ nhàng đặt vào tay cậu, tìm một tư thế thoải mái trong lòng Diệp Chuẩn làm ổ.
Lần đầu tiên bị một con mèo đánh thức, điều này giống như thực hiện được điều mà mình mong ước bấy lâu nay.
Tâm trạng Diệp Chuẩn cực kỳ tốt, ôm Tiểu Ngũ đùa giỡn một lúc lâu tới khi nhóc con sợ hãi rụt chân lại cậu mới dừng lại.
Diệp Chuẩn ôm Tiểu Ngũ, cầm điện thoại bên cạnh xem giờ, phát hiện mới hơn bảy giờ sáng.
Tối qua ngủ muộn, mấy ngày về nhà không sao ngủ được nên đến giờ Diệp Chuẩn vẫn thấy mệt rã rời, nhưng lại nghĩ tới mình đang ở nhà Chữ Diễm, nếu dậy sớm có lẽ còn cơ hội ăn sáng cùng Chử Diễm.
Diệp Chuẩn ngay lập tức lấy lại tinh thần ôm Tiểu Ngũ vén chăn xuống giường.
Phòng khách không có ai, hôm nay là chủ nhật không cần lên lớp.
Diệp Chuẩn không biết Chử Diễm có ở trên lầu hay không, cũng không tiện lên lầu tìm anh nên trở về phòng lấy điện thoại gọi cho Chử Diễm.
Điện thoại được kết nối rất nhanh, âm thanh của Chử Diễm truyền tới: "Dậy rồi sao?"
"Umh, vừa bị Tiểu Ngũ gọi dậy." Diệp Chuẩn ôm Tiểu Ngũ đứng trên cầu thang nhìn về phía tầng hai, "Thầy ở trên tầng sao?"
"Không, tôi đang chạy bộ sáng sớm ở bên ngoài."
Khi nói câu này vừa đúng lúc Chử Diễm đi ngang qua một khu tập thể dục công cộng, Diệp Chuẩn còn nghe được tiếng cười nói của người lớn tuổi ở bên kia.
Cậu ôm Tiểu Ngũ tới sô pha ngồi xuống, rồi hỏi anh: “Tại sao thầy chạy bộ buổi sáng mà không gọi em đi cùng, chạy một mình rất chán đó.”
"Tối qua em ngủ muộn, cần nghỉ ngơi." Chử Diễm hơi ngừng lại, "Tôi có để lại tờ ghi chú trên bàn trà, em không thấy sao?"
"Hả? Để em xem thử." Diệp Chuẩn vừa nghe máy, vừa nghiêng người tìm tờ ghi chú trên bàn theo lời anh nói.
Quả nhiên phía dưới một cái ly đang đè một tờ giấy trắng, trên đó viết"Tôi đi chạy bộ sớm, về sẽ mang bữa ăn sáng cho em —— Chử Diễm".
Diệp Chuẩn đã thấy nét chữ trên bảng đen của Chử Diễm, nhưng chữ viết bằng bút máy thì là lần đầu tiên.
Nét chữ rất đẹp, phóng thoáng mà cứng cáp mạnh mẽ, chẳng trách Chử Diễm bắt cậu phải nhà về luyện chữ.
Đúng như câu"Chữ tựa như người", Diệp Chuẩn cảm thấy trên mỗi một phẩy một nét mác đều vô cùng đẹp mắt, cậu không khỏi chăm chú nhìn lâu hơn.
__________________________
Người Trung Quốc có câu: Chữ Nhân vỏn vẹn có hai nét, một phẩy một mác, đơn giản dễ viết, viết lên một đời người, nhưng không có dễ dàng như vậy, chỉ cần một trong hai nét bút đó có một nét viết không tốt, thì đời người coi như không hoàn chỉnh.
"Tìm thấy chưa?" Chử Diễm không thấy cậu trả lời nên hỏi lại.
"Thấy rồi." Diệp Chuẩn cầm tờ giấy quay lại ngồi xuống ghế solon, "Thầy đang bộ chạy ở gần đây sao, để em thay quần áo rồi ra ngoài tìm thầy, thầy ở chỗ nào vậy?"
"Tôi đang ở gần đó nhưng không cần qua đâu, tôi chuẩn bị về bây giờ.
Bữa sáng em muốn ăn gì?"
Tối qua Diệp Chuẩn đã được nếm thử tay nghề của Chử Diễm, hỏi cậu muốn ăn gì, dĩ nhiên là ăn đồ Chử Diễm tự làm.
Tuy nhiên cậu không muốn mới sáng sớm làm phiền đối phương quá nhiều đành nói: "Em không kén ăn, thầy thấy gì thì mua cái đó là được."
"Umh, vậy em ngủ thêm đi, tôi cúp máy đây."
"A, chờ đã, giáo sư ~"
".
.
."
Chử Diễm cúp máy, bên cạnh có một bà cụ 60 tuổi đang tập thể dục buổi sáng gọi anh lại: "Chử Diễm à, lại đây lại đây!"
Đối phương cũng là một hộ dân sống cùng tòa nhà với Chử Diễm, vì lầu trên lầu dưới nên thường gặp nhau.
Con trai bà vừa khéo lại là nghiên cứu sinh của Đại học S.
Biết Chử Diễm và con trai mình cùng trường nên lại càng thấy thân thiết với Chử Diễm hơn, mỗi lần gặp mặt không tránh được lôi kéo anh lải nhải một lúc.
Chử Diễm đi tới chào hỏi đối phương: "Dì Từ ."
"Chạy bộ sáng sớm à?" Từ lão phu nhân cười híp mắt hỏi, mái tóc ngắn bạc trắng của bà được uốn thành những lọn tóc xoăn nhỏ rất thời thượng, cộng thêm chiếc kính gọng tròn, trông vô cùng nhã nhặn.
"Vâng, dì cũng ra ngoài tập thể dục buổi sáng ạ." Trước mặt trưởng bối gương mặt lạnh nhạt của Chử Diễm dịu hơn chút.
"Một bộ xương già bước ra bước vào để thả lỏng gân cốt ý mà." Từ lão phu nhân nói, "Đúng rồi, chuyện lần trước ta nói con tính thế nào?"
Họ hàng Từ lão phu nhân có cô con gái đi du học từ nước ngoài trở về, ý định sang thành phố S bên này định cư.
Cô gái này dáng vóc chuẩn, công việc chức vị cũng tốt.
Chỉ là vấn đề tình cảm chẳng có gì tiến triển, đã 30 mà vẫn là chưa có đối tượng.
Người trong nhà sốt ruột nên nhờ Từ lão phu nhân giúp tìm giúp một đối tượng phù hợp.
Từ lão phu nhân nhìn vào điều kiện riêng của cô cháu gái, đem tất cả những chàng trai trạc tuổi cô mình quen sàng lọc một lượt, cuối cùng đặt mục tiêu lên người Chử Diễm.
Với Từ lão phu nhân, Chử Diễm không chỉ có dáng dấp tốt, cư xử nho nhã lịch sự với mọi người, hơn nữa còn tuổi trẻ tài cao.
Tất cả mọi mặt đều vô cùng thích hợp để kết giao với cháu gái nhà mình.
Vì vậy mấy ngày trước khi vô tình gặp Chử Diễm dưới lầu chung cư, bà đã nói ngay chuyện này cho Chử Diễm, có ý muốn nối duyên tơ hồng cho đôi trẻ, xem thử có thể tác hợp hai người thành đôi không.
"Thế nào, dì sắp xếp cho hai đứa gặp mặt được không?" Từ lão phu nhân hỏi, thật ra hôm ấy Chử Diễm đã từ chối ý.
Thế nhưng hai ngày nay họ hàng bên kia hỏi thăm có người nào thích hợp không, chạm mặt Chử Diễm vẫn muốn lại hỏi lần nữa.
"Cám ơn ý tốt của dì, nhưng thực sự cháu không cần." Chử Diễm lễ phép cự tuyệt lần nữa, mặc dù đã bị gặng hỏi hai lần, nhưng anh biết bà chỉ có ý tốt, nếu không thì sao có thể nhẫn nại như vậy.
"Vậy sao.
.
." Từ lão phu nhân hơi tiếc nuối, nhưng hiểu mình không thể ép buộc người khác, tuy vậy bà vẫn không nhịn được hỏi: "Chử Diễm, nói thật cho dì biết có phải cháu đã có đối tượng rồi không?" Còn trẻ tuổi mà đã ưu tú như vậy, trừ phi mấy cô gái bên cạnh Chử Diễm mù mắt, không thì sao có thể không nhòm ngó.
Trên thực tế, không chỉ những cô gái xung quanh mắt không bị mù, mà cả những chàng trai cũng mắt nhìn không kém.
Ví dụ như bạn học Diệp Tiểu Chuẩn của chúng ta, ra tay nhanh gọn dứt khoát.
Chử Diễm nghe Từ lão phu nhân hỏi vậy, nhớ Diệp Chuẩn vẫn đang ở nhà chờ mình mua đồ ăn sáng về.
Hơn nữa tối qua Diệp Chuẩn vì mình mà chạy từ thành phố khác tới đây, ánh mắt không khỏi dịu dàng hơn.
"Vâng." Chử Diễm gật đầu với bà một cái, "Có thể coi như vậy ạ."
Dù chỉ nói "Coi thể", nhưng lại dùng giọng điệu khẳng định để đáp lời.
Từ lão phu nhân là người từng trải hiểu ý ngay.
Lòng vẫn tiếc nuối nhưng cũng thấy vui thay cho Chử Diễm: "Đây là chuyện tốt, dì phải chúc mừng con...
tuổi cũng không còn nhỏ nữa, có người làm bạn là chuyện tốt."
Chử Diễm gật đầu một cái, lo lắng Diệp Chuẩn chưa ăn sáng, không nhiều lời nữa chỉ nói một tiếng cảm ơn ngắn gọn rồi rời đi.
Phía sau Từ lão phu nhân buông tiếng thở dài: "Không biết con cái nhà ai có phúc như vậy nữa."
Lúc này "con cái nhà ai " có phúc - Diệp Chuẩn vừa mới rửa mặt xong, lúc lấy khăn lông mới để ý tới quần áo tối qua mình thay ra, mới đến gần đã ngửi thấy mùi rượu khó ngửi bốc lên.
Thế này chắc không mặc lại được rồi, nãy Diệp Chuẩn để ý ngoài kia mặt trời đã ló rạng.
Bây giờ đã là mùa hè rồi, chắc hẳn thời tiết hôm nay sẽ không tệ lắm nên cậu quyết định đem nó đi giặt ngay lập tức.
Đồ dùng thiết yếu trong phòng khách đều có đủ, Diệp Chuẩn ném quần áo vào máy giặt, đổ nước giặt vào khởi động chương trình giặt mới đi ra ngoài.
Lúc này Chử Diễm không có ở nhà, Diệp Chuẩn một mình nhàn rỗi tới buồn chán đi lòng vòng quanh phòng khách dưới tầng một lượt.
Tối qua khi cậu tới đã muộn, chưa kịp nhìn kỹ nơi ở của Chử Diễm, giờ đúng dịp rảnh rỗi có thể thăm quan được rồi.
Chử Diễm và Diệp Chuẩn đều sống một mình, thế nhưng nơi ở của hai người chênh lệch quá lớn.
Diệp Chuẩn đã quá quen với cuộc sống ngày đêm đảo lộn, với cậu nhà chỉ là một nơi để nghỉ ngơi.
Thỉnh thoảng Tưởng Nguyên sẽ tạt qua giúp cậu dọn dẹp đồ đạc, còn bình thường Diệp Chuẩn rất lười phải xử lý chúng, nói chung bừa bộn vô cùng.
Chử Diễm thì khác hẳn, đồ đạc trong phòng khách tầng 1 được sắp xếp gọn gàng, trên ghế sa lon hay ghế dựa sẽ không có những bộ quần áo hay vật dụng khác chất thành đống.
Phòng ốc lấy ba gam màu lạnh là xám, trắng và đen làm chủ đạo, khá giống với khí chất của Chử Diễm.
Diệp Chuẩn xoay một vòng, dùng ba chữ nhận xét lối trang trí này: "Tính cách lạnh nhạt."
Tiểu Ngũ: "Meo meo ~"
Tác giả có lời muốn nói:
Từ lão phu nhân: Đứa bé nhà nào may mắn vậy?
Diệp Tiểu Chuẩn: Là mình sao.
.