Editor: Libra moon.
Diệp Chuẩn ở lại nhà Lữ Vân chơi với Mộc Mộc chơi một lát rồi rời đi, buổi chiều cậu ngủ dậy trễ, nên đợt thêm lúc nữa là tới giờ ăn cơm tối rồi.
Đi xuống lầu, đang chuẩn bị gọi điện cho Chử Diễm, khi mới lấy điện thoại ra thì lập tức nhận được cuộc gọi từ Chử Diễm.
"Tâm ý tương thông thật nha." Diệp Chuẩn nhìn tên Chử Diễm trên màn hình cười ra tiếng, nhấn kết nối cuộc gọi: "Alo, giáo sư."
"Em tỉnh dậy chưa?"
"Dậy từ sớm rồi, thầy bận việc xong rồi à?"
"Ừ, em đang ở đâu, tôi qua đón."
"Em ở đường Tứ Châu, thầy thì sao?"
"Đại lộ Đông Giang, em tìm chỗ nào đó chờ tôi một lát."
Khi Chử Diễm nói câu này, bên đầu dây anh truyền tới tiếng khởi động xe.
"Mặc dù em rất muốn để thầy tới đón, nhưng mà khoảng cách tới đây phải quay xe một vòng lớn, để em bắt xe qua là được." Diệp Chuẩn cầm điện thoại di động, vừa nói vừa đi tới ven đường bắt xe taxi: "Chúng ta gặp nhau ở đâu? Thầy có đi nơi nào muốn không?"
Chử Diễm suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đường vành đai số 2 khu trung tâm thương mại đi."
Chỗ này vừa vặn là vị trí chính giữa cả hai, Diệp Chuẩn nghe xong rồi nói: "Oki, lát nữa gặp nhau ở cửa chính cửa hàng bách hóa khu C nhé".
"Được thôi."
Diệp Chuẩn cúp điện thoại, đơ tay ngăn một chiếc xe taxi lại, rồi xuất phát đi tới điểm hẹn.
Trên đường lúc này vừa đúng là giờ cao điểm của các phương tiện giao thông, lộ trình không xa, nhưng phải tốn gần một giờ mới tới nơi.
Lúc Diệp Chuẩn đến đó thì Chử Diễm tới trước rồi rồi anh đang đứng trước cửa hàng bách hóa bằng kính chờ cậu.
Chử Diễm vẫn mặc bộ đồ buổi sáng, chỉ là anh không mặc Vest nữa cả cà vạt cũng đã gỡ xuống, hai bên tay áo hơi xắn lên, cả người không còn vẻ nghiêm túc và lạnh lùng nữa.
Trước cửa chính của trung tâm thương mại, người ra kẻ vào nhưng anh vẫn thản nhiên đứng đó, có vô số ánh mắt phóng tới người Chử Diễm.
Diệp Chuẩn sợ người ta chờ sốt ruột, sau khi nhìn thấy anh rồi thì bước nhanh tới, đến trước mặt câu đầu tiên cậu nói là xin lỗi: "Xin lỗi giáo sư, trên đường hơi kẹt xe một chút, thầy đợi lâu lắm rồi à?"
"Không đâu." Chử Diễm cũng vừa tới chưa lâu, "Đừng lo."
"Lần sau đổi lại em sẽ chờ thầy."
Diệp Chuẩn nói một câu quyết định ngay lần hẹn tiếp theo của cả hai, Chử Diễm không nói gì, nhưng nhìn thấy trên người cậu vẫn mặc đồ mình đưa lúc sáng có phần bất ngờ: "Sao em vẫn mặc bộ này?"
"Hả? Không thể mặc sao?" Diệp Chuẩn kéo cổ áo, nói đùa, "Vậy thầy muốn em cởi ra cho thầy sao? Ở trước mặt nhiều người thế này cũng được sao? Chúng ta vẫn nên kín đáo chút thì hơn."
".
.
.
.
.
."
-- em không nên đùa giỡn giáo sư trên lớp, em sai rồi.
-- em nên giữ bí mật.
Câu nói quen thuộc này làm Chử Diễm không nói nên lời, hình như mình cứ nói gì Diệp Chuẩn cũng có thể nghiêm túc bác bỏ, nhưng mọi phản bác đều không đứng đắn, khiến anh luôn hết cách với cậu.
"Giáo sư, thầy đang nghĩ gì vậy?"
"Không có gì, tôi tưởng về đến nhà em sẽ thay quần áo." Chử Diễm giải thích suy nghĩ của mình một hồi, nói như vậy, từ đầu đến cuối vẫn là vấn đề quần áo của mình bị mặc tự do.
"Không đổi, em thích mặc đồ của thầy." Diệp Chuẩn ý tứ sâu xa cười nhìn anh nói, hơi hạ giọng xuống và nói, "Dù sao sau này vẫn còn nhiều cơ hội."
".
.
."
Những lời này của cậu hàm nghĩa sâu xa, gần như tới mức tán tỉnh.
Chử Diễm không ngốc, dĩ nhiên biết ngụ ý đó của cậu, nhưng cũng chẳng biết phải làm sao, anh chỉ thấy mình càng nói sẽ càng thua thiệt.
Dứt khoát tự động lược bỏ đổi đề tài: "Em muốn ăn gì?"
Có một số việc phải lái về nội dung chính mới có hiệu quả, thấy anh né tránh vấn đề của mình, Diệp Chuẩn đã thấy đủ rồi nên thôi không tiếp tục trêu ghẹo nữa, thuận theo đề tài của anh hỏi: "Thầy có thể ăn món Quảng Đông chứ?"
"Có thể."
"Vậy em dẫn thầy đi tới một nơi, nhất định thầy sẽ thích."
Chử Diễm nghe vậy, nhướng mày nhìn Diệp Chuẩn, mình đã từng thừa nhận thích nơi thế nào hả? Sao có thể chắc chắn như vậy?
Diệp Chuẩn thấy anh vẫn không tin, nở nụ cười, trong lòng đã có đự tính từ trước nói: "Tin em đi."
"Vậy đi thôi."
Các món Quảng Đông mà Diệp Chuẩn nói ở sau ngay cửa hàng bách hóa, vượt qua cửa hàng bách hóa, hai người đi xuyên qua một lối nhỏ.
Một nhà hàng Quảng Đông có tên là "Quán trà Tiểu Tụ " xuất hiện ngay trước mắt.
Bảng hiệu nhà hàng không lớn, cửa là hai cánh cửa gỗ nhỏ mở ra bên ngoài, trên đó còn treo thêm hai cái đèn trùm bằng gỗ hình vuông.
Trang trí bên ngoài nhà hàng này nhìn cũng không thu hút cho lắm.
Hai người bước vào quán trà, người phục vụ lên tiếng chào đón, Chử Diễm khẽ đánh giá phần trang trí bên trong.
Ánh đèn bên trong nhà hàng mờ ảo nghiêng về một phía, ánh sáng tỏa ra chiếu rọi vào bức tường đá màu lam xám, mang tới một luồng khí lành lạnh mà yên tĩnh.
Từ khi bước vào bức tường ở hành lang và dọc đường đi đều trồng hoa lan, chậu sứ màu trắng phối với bức tường phục cổ lại toát lên vẻ lịch sự, tao nhã khác thường, khiến cho người lần đầu tiên nhìn thấy không khỏi sáng mắt.
Ở đây không hề có những âm thanh ầm ỹ huyên náo, không có mùi rượu mùi thuốc, khách hàng tới đây đều ăn ý hạ thấp âm lượng khi nói, không quấy rầy nhau.
nhân viên phục vụ bước chân nhẹ nhàng, đi qua các bàn ăn một cách có trật tự.
Phải nói rằng ánh mắt của Diệp Chuẩn rất chính xác, anh thực sự thích chỗ này.
Hai người tới muộn nên vị trí gần cửa sổ đã hết, nên dứt khoát đặt một phòng bao nhỏ.
Nhân viên phục vụ rót trà cho hai người, đồng thời đem thực đơn tới.
Diệp Chuẩn đưa thực đơn cho Chử Diễm: "Thầy xem xem muốn ăn gì, món ăn Quảng Đông của nhà hàng bọn họ là hương vị chính cống đó, thầy có thể nếm thử."
Chử Diễm không từ chối, nhận lấy thực đơn, vừa nhìn vừa hỏi: "Em có đề cử gì không?" Anh thấy khi bước vào Diệp Chuẩn có vẻ quen cửa quen nẻo, hẳn là khách quen để cậu đề cử vẫn tốt hơn tự mình mò mẫm.
"Hả?" Diệp Chuẩn lại gần nhìn vào thực đơn, ngón tay chỉ một phần tôm ở trong đó nói, "Cái này không tệ, đúng rồi, không phải thầy thích ăn cá sao? Cá mú hấp cũng không tồi đâu."
"Ừ, vậy thì lấy hai món này." Chử Diễm để nhân viên ghi lại món ăn rồi gọi cho mình thêm vài món điểm tâm Quảng Đông, mới trả thực đơn lại cho Diệp Chuẩn, "Những cái khác em chọn đi."
"Được."
Diệp Chuẩn tự gọi hai món ăn và một tô canh, cuối cùng còn gọi thêm hai phần song bì nãi(*) làm cơm món điểm tâm ngọt.
________________________________
(*) Song bì nãi (双皮奶): double-layer milk pudding/custard, trứng hấp sữa với hai tầng váng sữa.
Nhân viên phục vụ ghi lại tất cả rồi lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Diệp Chuẩn tán gẫu với Chử Diễm: "Nhà hàng này ban đầu vốn chỉ là một cửa hàng bán đồ ăn sáng, hai năm trước mới mở rộng thêm thành quán trà.
Môi trường và mọi thứ đều tốt, em hay cùng bọn Tưởng Nguyên tới đây."
"Đúng là không tệ." Chử Điễm đồng ý, môi trường thế này sau này có thể anh sẽ thường xuyên tới.
"Em đã nói thầy sẽ thích đúng không?" Diệp Chuẩn chống bàn hướng về phía anh gần hơn cười hỏi, "Có phần thưởng gì không, Giáo sư?"
"Phần thưởng à?"
"Ừ."
Chử Diễm nhìn cậu gật đầu, ánh mắt còn mang theo mong đợi, giống như lần trước ăn khuya cậu hỏi có thể tới nhà anh làm khách không.
Nó làm cho lòng anh khẽ rụng động, nói: "Vấn đề lần trước tôi chưa trả lời em."
"Hả?" Diệp Chuẩn còn chưa kịp phản ứng ý tứ trong lời nói của anh, "Vấn đề gì cơ?"
"Em có thể tới nhà làm khách, cũng có thể đến thăm Tiểu Ngũ." Chử Diễm dừng một lát, đón nhận ánh mắt kinh ngạc của Diệp Chuẩn, anh chậm rãi nói, "Chỉ cần em muốn, có thể đến bất cứ lúc nào."
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Chuẩn: Mặc hay không mặc, là cả một vấn đề.
Chử Diễm:.
.
.
.
.
.
Em có quá nhiều vấn đề.
.