Editor: Libra moon
Chử Diễm chỉ hôn nhẹ một cái nhưng cũng đủ để Diệp Chuẩn thấy ấm lòng.
Thời gian cả hai tiếp xúc chưa quá dài, số lần Chử Diễm chủ động hôn lại càng ít.
Nhưng thật kì lạ, mỗi một nụ hôn được trao đi, đều cho cậu cảm giác nó thật đáng quý trọng.
"Rau cải sắp bị vò nát bét rồi kìa."
"Hả?"
Diệp Chuẩn lấy lại tinh thần, Chử Diễm chỉ vào mớ rau cải sắp bị vò cục trong tay cậu, nhắc nhở: "Rau cải."
Diệp Chuẩn cúi xuống nhìn lại, mới phát hiện vì quá phấn khích, mình đã vô thức làm mấy cây rau cải trong tay biến dạng không thành hình nữa.
"Em đang nghĩ gì thế?"
"Khụ, em lỡ tay."
Diệp Chuẩn vút cái lá đó vào góc thùng rát, coi như chưa từng có việc gì xảy ra.
Vớt số rau còn lại trong nước đặt vào rổ, "Còn việc gì cần em giúp không?"
"Không cần, em ra ngoài chời tôi là được rồi."
Chử Diễm mở nước rửa tay, cầm lấy tạp dề treo ở bên cạnh chuẩn bị mặc vào, Diệp Chuẩn đưa tay cầm tạp dề: " Để em giúp anh."
Hôm nay, Chử Diễm vẫn ăn mặc như thường ngày.
Anhmặc một cái áo sơ mi phối cùng quần tây, cho dù là ở nhà nhưng vạt áo sơ mi vạt được dắt vào trong lưng quần một cách hoàn hảo.
Diệp Chuẩn kéo dây tạp dề thắt ngang hông Chử Diễm, còn nhân tiện ước chừng vòng eo anh bằng vòng tay của mình.
Vóc người của Chử Diễm đúng là body tam giác ngược tiêu chuẩn, Diệp Chuẩn vẫn nhớ như in cái khoảnh khắc trong hồ bơi khi đó, cả người Chử Diễm chỉ mặc một cái quần bơi duy nhất.
Từng cơ bắp, đường cong trên cơ thể hoàn mỹ đến mức làm cho người ta.
.
.
(mlem mlem)
"Xong chưa?" Chử Diễm không biết cậu đang nghĩ gì, chỉ thấy cậu vẫn đứng ở sau lưng mình mới lên tiếng dò hỏi.
"Xong rồi." Diệp Chuẩn vỗ tay, đi vòng qua trước mặt Chử Diễm.
Nhìn dáng vẻ của anh sau khi thắt tạp dề, gật đầu, "Dáng vẻ của người đàn ông nội trợ mà cũng đẹp trai xuất thần ghê!"
Chử Diễm đang muốn nói chuyện thì lại nghe cậu nói: "Không biết mặc gì bên trong sẽ thế nào nhỉ?"
Bên trong, dĩ nhiên là chỉ bên trong cái tạp dề.
Nhìn Diệp Chuẩn sờ lên cằm, nghiêm túc quan sát bộ dáng của mình.
Chử Diễm mặt đen lại, đuổi người đi ra ngoài, bắt đầu nấu ăn.
Một mình Chử Diễm nấu năm món mặn, một món canh chiếm hơn nửa cái bàn.
Buổi chiều nghe Lữ Vân nói Mộc Mộc thích súp ăn khoai tây, anh đặc biệt nấu một phần cho nhóc con.
Hành động chu đáp này khiến Diệp Chuẩn không biết nên khen anh thế nào, cậu có cảm giác có khen thế nào cũng không đủ.
Đành nhân lúc Mộc Mộc không để ý lén hôn anh một cái.
Chử Diễm đặt nồi nước nóng lên bàn, bữa ăn tối thơm ngào ngạt món ăn được trang trí đẹp mắt, khiến hai mắt Diệp Chuẩn và Mộc Mộc sáng lên.
Cả hai đứng trước bàn ăn giương mắt nhìn Chử Diễm, ngồi bên cạnh còn có Tiểu Ngũ, hai con người một con mèo vẻ mặt không khác gì nhau.
Trước kia chưa sống cùng Diệp Chuẩn, bình thường Chử Diễm nấu chỉ có một người ăn.
Lần này trong nhà có thêm hai nhân khẩu, anh cảm giác có vẻ như cũng không tệ lắm.
Nhìn thấy hai con người vẫn còn nhìn mình chằm chằm, khóe mắt anh thấp thoáng ý cười, nói: "Đi rửa tay ăn cơm."
"Tuân lệnh chú Chử!"
"Tuân lệnh Giáo sư!"
Diệp Chuẩn khom lưng ôm lấy Mộc Mộc tới phòng bếp rửa tay, rồi lại ôm ra đặt nhóc con xuống chỗ ngồi.
Bắt tay vào việc múc ba bát canh.
Chử Diễm nấu canh đầu cá đậu phụ, cái muôi khuấy nhẹ nhàng, hương thơm nồng nàn từ canh đầu cá tỏa ra.
Hai tay Mộc Mộc vịn mép bàn ăn, dùng sức ngửi mùi mà cảm thán "Wow" một tiếng: "Thơm quá đi!"
Nói xong nhóc con nói với Chử Diễm vừa mở hộp thức ăn cho Tiểu Ngũ quay lại: "Chú Chử, quá đỉnh!"
Được nhóc con nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, vẻ mặt lạnh nhạt của Chử Diễm cũng dịu lại.
Vỗ nhẹ đỉnh đầu nhóc, nhắc nhở "Ăn cẩn thận kẻo nóng".
Sau đó anh đưa tay muốn nhận lại cái muôi trong tay Diệp Chuẩn.
Diệp Chuẩn tránh khỏi cánh tay anh: "Anh ngồi đi, để em làm được rồi."
Chử Diễm cũng không muốn tranh công cậu nữa, ngồi xuống cạnh Mộc Mộc.
Tới khi Diệp Chuẩn đặt bát canh xuống trước mặt mình, nói một tiếng cám ơn rồi bắt đầu ăn cơm.
Chờ tới khi uống canh xong chuẩn bị xới cơm, lại một lần nữa Diệp Chuẩn cướp lấy cái bát của anh: "Để em!" Nói xong còn tự tay xới giúp anh một bát cơm đầy, trong lúc xới cơm khóe miệng cậu còn vui vẻ nhếch lên, có thể thấy tâm trạng rất tốt.
Chử Diễm thấy vậy tâm trạng cũng bị ảnh hưởng theo cảm xúc của cậu.
Khóe môi khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười nhạt.
Sau khi ăn cơm xong, Diệp Chuẩn căn bản không cho cơ hội Chử Diễm động tay.
Cậu đẩy Chử Diễm sang một bên rồi tự mình thu dọn bát đũa.
Trong lúc cậu dọn dẹp Chử Diễm vẫn không yên tâm chăm chú nhìn theo sau.
Sau khi xác định mọi thứ vẫn ổn anh mới ra khỏi phòng bếp.
Ở nhà Chử Diễm được một lúc, Mộc Mộc không còn câu nệ như trước nữa.
Khi Chử Diễm đi ra nhìn thấy nhóc con đang ngồi trên ghế sa lon trò chuyện với Tiểu Ngũ, nhưng Tiểu Ngũ vẫn mang ra vẻ thanh cao lạnh lùng chả thèm quan tâm.
Đa phần chỉ mình Mộc Mộc tự độc thoại.
Mặc dù Chử Diễm từng chăm sóc Tần Miễn, nhưng Tần Miễn khi đó đã lên tiểu học rồi.
Nói anh là giáo viên dạy kèm thì đúng hơn, và anh khi đóđã trở thành gia sư cho Tần Miễn thật.
Tuy nhiên Tần Miễn là người nhà nên phương pháp giáo dục có phần hơi nghiêm khắc, nhưng Mộc Mộc mới chỉ lên mẫu giáo, lại là con nhà người khác.
Anh không thể áp dụng phương pháp trước được, suy nghĩ ngược xuôi vẫn không thể nghĩ ra phải nói gì với một trẻ năm tuổi.
Anh đứng chôn chân một hồi, nhìn thấy Mộc Mộc tự chơi một mình nhưng vẫn rất vui vẻ.
Anh quyết định không quản nữa, đi lấy mấy quả cam hôm nay mới vào trong bếp.
Chử Diễm cắt cam cắt ra thành tám miếng, rồi cắt một dao giữa phần vỏ và phần thịt để dễ ăn hơn.
Diệp Chuẩn ở cạnh nhìn thấy nói: "Giáo sư, anh chu đáo thật!" Nếu đổi lại là cậu, nhiều nhất chỉ cắt ra rồi ăn luôn.
"Thi thoảng thôi." Chử Diễm nói, anh cắt cẩn thận chủ yếu vì Mộc Mộc còn nhỏ, làm vậy dễ ăn hơn.
"Cho em một miếng." Diệp Chuẩn nghiêng đầu hướng về phía anh há miệng.
Chử Diễm bóc vỏ miếng cam đã cắt gọn, đưa sang cho cậu.
Diệp Chuẩn cắn một miếng vào miệng ngay trong tay anh, ăn mấy miếng thì kết liễu xong miếng cam mà vẫn chưa đã ghiền: "Cho em thêm miếng nữa ."
Chử Diễm đút cậu vài miếng nữa, thấy cậu đã ôm bụng thỏa mãn mới bổ quả tiếp.
Rất nhanh cái đĩa đã được lấp đầy, anh rửa tay rồi bưng đĩa đi ra.
"Ăn ít trái cây đi." Chử Diễm đặt đĩa cam được cắt gọn gàng xuống trước mặt Mộc Mộc , "Nghỉ ngơi thêm chút nữa lát chúng ta đi tắm."
"Vâng, con cảm ơn chú Chử." Mộc Mộc vô cùng lễ phép nói cảm ơn.
"Không cần khách sáo."
Tiểu Ngũ vốn nằm cạnh Mộc Mộc, nhìn thấy Chử Diễm nó bật dậy nhảy khỏi ghế sa lon tới bên chân Chử Diễm, cọ đầu vào chân anh .
Mộc Mộc nhìn thấy Tiểu Ngũ thân thiết với Chử Diễm thì vô cùng hâm mộ.
Bé và mèo con đã nói chuyện rất lâu nhưng mèo con vẫn chẳng để ý đến bé.
Chử Diễm thấy vẻ tiếc nuối của Mộc Mộc, điều này đều nằm trong dự liệu.
Trước giờ Tiểu Ngũ đều không thích gần gũi với người lạ, người nó có thể chấp nhận ngay từ lần đầu gặp mặt chỉ có Diệp Chuẩn.
"Tiểu Ngũ sợ người lạ, con gặp nói thêm vài lần nữa là ổn thôi." Cuối cùng vẫn không đành lòng nhìn đứa trẻ hiểu chuyện buồn, Chử Diễm lên tiếng an ủi.
Mộc Mộc hơi sửng sốt rồi bật cười ngay sau đó.
Cam không ăn mà ngồi xổm trên đất tìm Tiểu Ngũ nói chuyện phiếm.
Cảm xúc trẻ con mau tới cũng mau nhanh đi, Chử Diễm không nói gì thêm, đi lấy balo của Mộc Mộc .
Lữ Vân chuẩn bị quần áo cho Mộc Mộc rất đầy đủ, ngay cả đồ ngủ của nhóc con cũng có.
Ngoài quần áo, Chử Diễm phát hiện trong balo còn có hai chú vịt cao su nhỏ, tiện tay lấy ra luôn.
Đặt quần áo vào trong phòng tắm, Chử Diễm lại vào phòng bếp, định vào giúp Diệp Chuẩn dọn dẹp.
Vừa đi vào cửa thì nghe thấy Diệp Chuẩn đang gọi điện thoại.
Ba chữ "Thử rượu hả" làm bước chân anh ngừng lại.
Diệp Chuẩn dùng lỗ tai và bả vai để kẹp điện thoại, cậu vừa rửa bát vừa nói: "Mặc dù tới rất muốn đi, nhưng e là nửa tháng sau không được."
Không biết đầu dây bên kia nói gì, Diệp Chuẩn cười mắng một câu: "Tớ kiêng rượu nửa tháng đấy, khoảng thời gian này mấy cậu đừng ai rủ tớ nữa.
.
.
Tại sao hả? Người nhà tớ quản nghiêm chứ sao.
.
.
Cái gì không có tiền đồ chứ, tớ đây bằng lòng bị quản.
Được rồi, đừng nói nhảm, tớ còn phải rửa bát chăm trẻ nữa, cúp máy đây."
Diệp Chuẩn nói xong, cậu đang muốn để điện thoại xuống thì một cánh tay từ phía sau vươn ra cầm lấy.
Diệp Chuẩn quay lại nhìn thấy Chử Diễm đứng ngay sau lưng, giúp cậu tắt cuộc gọi rồi đặt qua một bên.
"Không phải anh nói đi tắm cho Mộc Mộc hả? Sao vào đây?" Diệp Chuẩn nhìn ra ngoài thấy Mộc Mộc đang ngồi xổm trên sàn nhà, trước mặt Tiểu Ngũ.
"Lát rồi tắm, tôi đến giúp em rửa bát." Chử Diễm đứng bên cạnh, mở vòi nước ở bồn rửa khác, giúp cậu tráng sạch bọt trên bát đũa.
"Rửa bát đã xong, em còn muốn Giáo sư tắm cho em cơ." Diệp Chuẩn trêu một cậu.
Những lời này khiến Chử Diễm nhớ lại tối hôm qua lúc ở trong phòng tắm, cả người Diệp Chuẩn đều trần trụi, cậu ôm lấy cổ Chử Diễm.
Cái dáng vẻ khi hôn, còn cái cảm giác trơn nhẵn khi tay chạm vào làn da cậu.
Càng rõ ràng hơn nữa là khi anh giúp Diệp Chuẩn bắn, cậu phát ra âm mũi đầy sắc dục ngay mang tai Chử Diễm.
Mặc kệ là khoảnh khắc nào, chúng đều như in sâu trong đầu anh.
"Giáo sư."
Tiếng động bên cạnh của Diệp Chuẩn cắt đứt dòng suy nghĩ của Chử Diễm.
Anh hơi ngẩng đầu, nhìn thấy Diệp Chuẩn nghiêng người cách mình rất gần: "Anh đứng đó làm gì vậy?"
"Không có gì." Chử Diễm gạt những hình ảnh nóng bỏng kia ra khỏi đầu, anh rửa cái mâm sạch sẽ rồi treo lên kệ, xong mới nói: "Em không phải chiều theo ý của tôi đâu."
"Hả?"
"Ý của tôi là, " Chử Diễm nhìn hắn, "Em có thể uống rượu, nhưng ở số lượng vừa phải."
Anh thực sự không muốn Diệp Chuẩn uống quá nhiều rượu, vừa rồi khi nghe Diệp Chuẩn từ chối người đó, thậm chí anh có chút vui mừng.
Vậy mà Diệp Chuẩn để tâm đến lời mình khiến anh anh không khỏi vui vẻ.
Uống rượu không tốt cho sức khỏe, không sai.
Nhưng mỗi người đều có quan điểm sống riêng, anh không thể ép buộc yêu cầu Diệp Chuẩn đi theo khuôn phép cũ của mình được.
Anh chỉ có thể điều chỉnh nó trong phạm vi hợp lý, sửa lại những thói quen không tốt của cậu.
Nghe anh nói, Diệp Chuẩn mới hiểu nãy anh đã nghe được cuộc điện thoại giữa mình và bạn.
Động tác rửa bát trong tay ngừng lại: "Không phải nhân nhượng."
"Không phải em nhân nhượng." Diệp Chuẩn lại lập lại một lần: "Là em tình nguyện, ngay từ ban đầu phải dậy sớm đi học hay ý muốn kiêng rượu, đều em tình nguyện."
Chử Diễm yên lặng nhìn cậu, nghe Diệp Chuẩn nói tiếp: "Anh có thể đề nghị em thay đổi bất cứ điều gì...!em muốn ở bên anh, em cũng sẵn sàng thay đổi.
Có thể em làm chưa tốt, nếu có làm gì không đung.
.
."
Nói tới đây, cậu đột nhiên ngừng lại.
Chử Diễm hỏi theo bản năng: "Gì cơ?"
Diệp Chuẩn nhìn anh, đôi mắt đào hoa hơi nhếch lên bừng sáng rực rỡ, trong đó ngữ điệu còn mang theo ý cười: "Anh có thể phạt em, theo cách anh muốn, em rất sẵn lòng hợp tác."
Chử Diễm: ".
.
."
Lại tính gì xấu xa nữa rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Chuẩn: Giáo sư, anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn.
.
.
Chử Diễm:.
.
.