“Chúng ta chia tay đi, không hợp nhau đâu”
“Anh xin lỗi… Đánh anh mắng anh cũng được, nhưng đừng chia tay được không?”
Cô im lặng tức giận vùng vẫy thoát khỏi vòng ôm của anh đi ra khỏi phòng. Anh chạy đến ôm cô từ phía sau, cái ôm nóng bỏng như gọng kìm không muốn Ngô Liêu Song rời đi nửa bước
“Đừng, anh sẽ không nóng giận với em nữa…cho anh cơ hội được không?”
“Buông ra đi!”
Liêu Song vội vàng đi ra khỏi phòng làm việc của anh, vừa hay Hạ Vi và Tạ Quất bắt gặp, càng bất ngờ hơn là cô lại đột ngột cầm điện thoại đặt xe rồi dọn đồ về sớm. Việt Quất đi đến hỏi cô:
“Nè em đi đâu vậy?”
Ngô Liêu Song cố nén lại cảm xúc, nhìn hai người cao 1m7 kia, nói:”Tiền bối Tạ, em có việc gấp về nhà, giúp em hủy lịch trực tối hôm nay nhé”
Anh ta gật gật đầu, ngơ ra. Hạ Vi lay lay tay anh ta, cả hai khiếp sợ nhìn Ma vương nổi đầy sát khí đứng ngoài cửa phòng
L-lão đại!
****
Hơn hai tuần sau đó, mối quan hệ giữa anh và Liêu Song gần như bị đóng băng
Trừ bỏ công việc ra dường như Liêu Song không bắt chuyện cũng càng không nhìn anh lấy một lần
Sau đó Ngô Liêu Song tham gia buổi huấn luyện ác quỷ của Ngụy đội trưởng như một cách chấp nhận hình phạt. Trên sàn tập võ người đàn ông kia nếu không vật cho cô bầm tím cũng sẽ đấm trúng người không nương tay. Chưa hết còn tập luyện thể chất theo cường độ rất chuẩn quân đội
Tuần thứ hai của tháng mười, kể từ lúc sa thải nhóm ba người Trương Tuấn, anh cũng miễn cưỡng thêm ba thành viên vào đội
Châu Anh Bảo, hai mươi tuổi, song ngành nghiệp vụ cảnh sát hình sự và cảnh sát ma túy. Và người nữ kế bên tên là Vũ Ngọc Liên, cùng tuổi, cũng từ ngành nghiệp vụ cảnh sát hình sự. Và cuối cùng, Vương Đồng Đồng từ thực tập sinh thành bác sĩ pháp y chính thức. Còn bác sĩ Minh Long được điều chuyển đi Vân Nam làm việc trong vòng một năm
Anh đặt tờ giấy xuống bàn, nhìn thằng nhóc để đầu húi cua và cô gái tóc đuôi sam, hai đứa nhóc anh vừa nhận này đều là thực tập sinh, con người. Trừ Vương Đồng Đồng là mèo Ragdoll ra
Anh chỉnh lại tay áo cảnh phục rồi nhìn ba người ở cạnh cửa sổ
- Ba cô cậu chiếu cố họ cho tốt. Hạ Vy, Tạ Quốc ba ngày tới hướng dẫn cho Anh Bảo và Ngọc Liên những gì cần thiết. Nếu có thắc mắc hoặc vấn đề gì mà hai người kia không giải đáp được thì đến hỏi tôi, tuần sau bắt đầu buổi huấn luyện thường niên
Sau đó, anh đưa ánh mắt đầy thâm ý nhìn cô, giọng hạ xuống:
- Còn Liêu Song, tiếp tục hỗ trợ phòng cảnh sát chống ma túy tiếp tục tuần tra giám sát, truy quét các ổ tiêm chích và giao dịch “hàng”
Mọi người đồng thanh:
- RÕ! THƯA SẾP!
Vừa vặn hướng dẫn xong cũng đến giờ nghỉ trưa. Trong căn tin, có bốn người ngồi cạnh nhau nói chuyện, cô nhóc Ngọc Liên mở lời trước:
- Sao vậy? Sếp ấy đáng sợ lắm à mọi người?
Tạ Quất gật đầu, nói lớn:
- Đúng đúng! Phải nói rất đáng sợ! Anh ấy được mệnh danh là “ác quỷ” của Cục cảnh sát thành phố Vũ Hán đó
Hạ Vi đánh bốp lên đùi anh ta:
- Bé miệng lại! Sếp mà nghe thấy tôi không cứu anh đâu, hừ!
- Thì đúng mà! Nhưng dù sao đi nữa, có vào đội chính thức hay không, sếp Ngụy cũng sẽ không bạc đãi mọi người, yên tâm
- A, tiểu bảo bối đến!
Lúc này, “tiểu bảo bối” đi cùng với Vương Đồng Đồng kéo xuống bàn ngồi cạnh nhóm Hạ Vi đang bàn tán. Dạo gần đây Vương Đồng Đồng đã biến thành cái đuôi nhỏ luôn đi theo cô phá vài án nhỏ. Liêu Song cũng vui vẻ bắt chuyện với cậu vô cùng thoải mái và tự nhiên, không những vậy cùng tiểu thịt tươi này nói chuyện trên trời dưới biển
Vừa hay Ngụy Hoắc Thần thấy được, nhíu mày
Sói xám có tập tính lãnh thổ rất cao, bản năng đã ngấm vào máu. Có đôi lúc Ngụy Hoắc Thần nhìn con mèo đực vô tri mà Liêu Song đang nuôi, anh còn không thích nó ở cạnh ve vãn đôi chân thon thả kia. Hiện giờ đã chia tay rồi, anh không thể ghen tuông ra mặt được. Đương nhiên chuyện duy nhất anh có thể làm là không cho tên nào bắt quàng làm họ với “tiểu bảo bối”
Ngô Liêu Song ngồi cạnh Hạ Vi, Vương Đồng Đồng đang chuẩn bị ngồi xuống liền bị ai đó chen chân vào, cậu ta kịp giữ lại thăng bằng nên không ngã xuống
- Nè, có biết nhìn không vậy?
Nguyên đám người nhìn anh mặt xanh lại trắng, há hốc mồm
Tào… tào tháo tới thật rồi
- Xin lỗi, chỗ này tôi đặt trước rồi
- A-anh… Chào sếp ạ!
Ngụy Hoắc Thần đẩy nốt khay đồ ăn của cậu ta ra phía đối diện. Nhân lúc không ai chú ý lại kéo ghế ngồi sát cô, nhưng càng nhích người bên cạnh anh nhích xa hơn, sát gần Hạ Vi
Bầu không khí ăn uống ngày càng kì lạ hơn, nhưng rất nhanh Hạ Vi cũng xua tan bầu không khí kì lạ này. Cô ấy nhanh chóng chuyển đề tài khác:
- A, còn làm việc nữa, ăn cơm, ăn cơm thôi!
Cả nhóm im lặng ăn cơm
Còn cô gái nhỏ của anh đã cắm cúi ăn từ đầu buổi, ý muốn rõ ràng đã né tránh anh. Đương nhiên người đàn ông này cũng không vừa, bàn tay không an phận sờ sờ đùi trái cô với vẻ vô tội
Lúc này, Vương Đồng Đồng bắt gặp ánh mắt của sói, lông tơ dựng ngược cả lên rồi. Nếu cậu ta lộ đuôi mèo, giờ này cái đuôi đã dựng ngược lên xù hết lông rồi.
Đối diện với đôi mắt đen láy kia, cậu ta khó khăn nuốt miếng thịt kho xuống, lại tiếp tục khó khăn ăn từng muỗng cơm. Chưa được bao lâu cậu ta đã hơn lâng lâng, phê phê nằm dài lên bàn
- A, Đồng Đồng, cậu sao vậy? Dị ứng à?
Hạ Vi lo lắng nhìn cậu nằm gục lên bàn cạ cạ, Ngô Liêu Song và những người khác mới nhìn qua chàng trai. Liêu Song lại nhìn cậu ta hệt như nhìn một chú mèo đang phê catnip
Lúc này Ngụy Hoắc Thần “tốt bụng” đưa cho cậu ta cốc nước, nhắc nhở:
- Cậu bị dị ứng với đồ ăn trong căn tin rồi, qua phòng y tế xin thuốc uống đi
Tên nhóc bác sĩ rời đi, chỉ còn lại bọn họ. Lúc này Tạ Quất mở lời:
- Ây, nhìn cậu ta sao lại dị ứng với trứng rồi! Hây da lát em đặt đồ ăn giúp cậu ta nhé, dù sao cũng là cậu ấm vài bữa đầu đến đây ăn không hợp là chuyện bình thường
- Cứ đặt đi, lát tôi chuyển lại qua Weixin.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
2. Vẫn Thạch Thiên Hàng
3. Chồng Chưa Cưới Là Tra Nam
4. Cách Một Khoảng Sân
=====================================
Ngụy Hoắc Thần nói xong, lén bỏ phần thịt ức gà vào khay Ngô Liêu Song không quan tâm cô có từ chối hay không. Trong lòng thật ra đang vui mừng không tả nổi
Suốt cả chiều giờ anh vừa hỗ trợ mấy anh em trong đội phòng chống ma túy điều tra vừa mới xong việc trở về, vừa hay cũng trùng với giờ tan tầm. Liêu Song và những người khác đã đi về, anh đẩy cửa vào phòng làm việc, không mở đèn.
Anh cởi chiếc áo vest, gấp gọn để trên bàn trà. Chiếc áo sơ xanh dương nhạt cùng chiếc caravat xanh đen ẩn hiện lên những đường nét cơ bắp vừa mị lực vừa hút hồn
Anh cầm điện thoại lên kiểm tra. Cũng chỉ có một vài tin nhắn cảm ơn, và một lời mời ăn tối, lại tắt điện thoại đi về phía bàn làm việc
Người đàn ông biếng nhác thả lưng xuống ghế làm việc nhắm mắt nghỉ ngơi. Bàn tay di chuyển lên chỗ gác tay, vô tình làm rơi quyển sổ xuống đất
Anh ngồi dậy nhặt nó lên, cũng nhặt cả tấm ảnh đã ố vàng đôi chút trong túi đựng vật chứng. Giống như có điều gì đó thôi thúc, anh nhìn chằm chằm mặt trước tấm ảnh.
Bức ảnh gia đình bốn người, hai lớn đeo kính râm và hai đứa trẻ cười tươi, nhìn vô cùng hạnh phúc. Bối cảnh phía sau là một bờ hồ rộng lớn, xa xa là một ngôi đền gì đó đã bị tấm lưng che khuất lại,
Người đàn ông vuốt ve mặt bé gái rồi nhìn tổng quát lại bức ảnh, cảm giác b có gì đó hơi là lạ, bởi vì họ không phải chụp ở Trung Quốc. Sau đó bật đèn bàn lên
Anh lại lật ra mặt sau, thấy được nét chữ bằng bút đen
“HN - 10/2/2002”
Ánh mắt đen sâu thẳm bị thu hút vào, cũng để ý đến dòng chữ la tinh ở mặt sau. Cũng chỉ biết vế sau là số năm, vế trước dòng chữ là gì thì Ngụy Hoắc Thần không hiểu
Người đàn ông tùy tiện hỏi ẩn danh trên Zhihu, kèm hình mặt trước mặt sau trên bức ảnh
“Tôi có giữ một bức ảnh, nhưng không biết ‘HN’ ghi phía sau bức có nghĩa là gì?”
Rất nhanh, có vài người trả lời
Lầu một: [Tôi nghĩ có thể là viết tắt của tỉnh Hà Nam hoặc cũng có thể là tỉnh Hồ Nam đấy]
Lầu hai: [Hồ Nam với Hà Nam có bối cảnh phía sau không giống như vậy, không thể nào là nơi đó được]
Lầu ba:[+1 với lầu một]
Tiếp theo là những lời tán thành với câu nói đầu tiên, anh vẫn không chắc chắn lắm. Mở máy tính lên tùy hứng tra lí lịch cha mẹ Liêu Song
Trong lúc chờ dữ liệu tải đầy đủ, anh xem những câu giải đáp. Cuối cùng đáng chú ý nhất vẫn là những câu trả lời của một phần lớn du học sinh Việt Nam
Lầu mười: [Huynh đài à, em là du học sinh Việt Nam, theo em biết “HN” này là viết tắt của Hà Nội, thủ đô của Việt Nam. Bởi vì phía sau là đền Ngọc Sơn và hồ Hoàn Kiếm]
Mấy lầu dưới: [Đúng vậy! Đó là đất nước Việt Nam tụi tui! +1]
Mấy lầu dưới:[Cây cầu màu đỏ đích thị là đền Ngọc Sơn và Hồ Gươm aaaa]
Anh vuốt vuốt điện thoại, nhìn lịch trên đồng hồ
Ngày mai là ngày mở phiên tòa sơ thẩm về vụ án Tạ Quốc Vinh
Lúc này Chung Hà gửi tin nhắn qua, kèm ảnh chụp màn hình
Một tin nhắn nặc danh đe dọa
****
Năm ngoái, kho hồ sơ vụ án tỉnh Hồ Bắc
Anh tự tay cất hồ sơ vụ án tham ô quy mô lớn vừa phá được lên kệ. Lúc này ông chú đang ngồi châm thuốc liền vội dập thuốc đứng dậy chào kiểu quân đội:
- Chào Đại úy Ngụy!
Anh lịch sự chào lại, nhìn ông ta:
- Chú thật khách sáo, cháu có vài việc ở đây, ra hơi muộn, chú đừng đợi cháu
Ý tứ rất rõ ràng, ông chú đó cũng vui vẻ dọn dẹp ra về. Trước khi đi, ông ấy cũng tốt bụng nhắc nhở:
- Sếp Ngụy, cậu nhớ xong rồi để lại chỗ cũ đấy nhé, không được đem về đâu
Anh cất hồ sơ xong, lại đi qua kho hồ sơ vụ án vào năm 2005, đến chiếc thùng đựng vật chứng bắt mắt so với những cái còn lại. Anh đi qua bàn làm đọc sách xập xệ, ngồi xuống chiếc ghế đôn cao,
Dưới ánh đèn huỳnh quang sáng chói mắt anh mở hộp ra, lấy ra hai xấp ảnh và một tập hồ sơ dày. Bắt đầu đọc dòng thông tin nạn nhân trước
Cha: Ngô Vũ
Sinh năm: 10/10/1973
Quốc tịch: Trung Quốc
Nguyên quán: thành phố Vũ Hán, tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc
Mẹ: Nguyễn Thị Ngọc Ánh
Sinh năm: 20/1/1980
Quốc tịch: Việt Nam
Nguyên quán: Thành phố Hà Nội, Việt Nam
Anh lại tiếp tục lật xuống xem hồ sơ vụ án, cho đến dòng cuối cùng trong hồ sơ vụ án năm đó
Đều có chung một nguyên nhân tử vong: mất máu do đứt động mạch chủ
Dù nguyên nhân tử vong là vậy nhưng hình ảnh lại nói khác
Một cái ch.ết đau đớn như bị tai nạn lao động khi sử dụng máy tiện hay máy cày nhưng không phải vậy.
Đúng hơn là ngũ mã phanh thây
Trong lúc Ngụy Hoắc Thần chăm chú xem ảnh, một người trong phòng bước vào. Anh giở giọng gợi đòn nói trước:
- Tần Lâm, thật quý hóa
Anh ta cười châm chọc:
- Thật hiếm thấy cậu có hứng thú với vụ án lâu năm như vậy, Đại úy Ngụy.
- Tôi chỉ xem lại - Anh ngước lên nhìn - Cậu đến đây làm gì?
- Tôi cmn vừa hay cũng muốn xem lại hồ sơ một chút. Vụ án cậu xem đã hết thời hạn điều tra, ngắm cmn quái gì nữa chứ?
Ngụy Hoắc Thần không đáp
Tần Lâm lại trong lòng, cmn muốn đánh hắn vãi!
Ngụy Hoắc Thần chụp lại vài tấm ảnh và dòng lời khai đáng lưu tâm. Thấy Tần Lâm rất lâu không lấy món gì trên kệ, chỉ đứng đó châm thuốc hút. Anh lúc này cũng lấy xấp ảnh thứ hai ra xem
- Phòng đựng hồ sơ, cấm hút thuốc
Anh ta buồn bực dập thuốc, lúc này giọng nói kia lại đều đều cất lên:
- Năm đó cha cậu vì án này bị cắt chức à?
Tần Lâm đến đối diện ngồi xuống:
- Có lẽ - Anh ta nói tiếp - Ngụy Hoắc Thần, làm việc với cậu hai năm nay tôi vẫn tò mò. Tại sao cậu không đến Bắc Kinh làm việc?
- Vậy tại sao cậu lại làm công tố viên?
Mỗi con người sinh ra, lớn lên đều mang trong mình những mục đích riêng khác nhau. Vì trở thành một ai đó nên ta mới làm gì đó
Đột nhiên nghĩ tới, trái tim của người đàn ông nóng lên
Bởi vì nụ cười của cô bé đó anh mới trở thành cảnh sát, anh không những muốn bảo vệ cô bé đó mà còn những người đang bị cái ác đày đọa
Và còn một lí do khác, đó là rửa sạch thứ tội lỗi vẫn luôn làm hư thối tâm hồn anh nhiều năm qua
Giữa chúng ta sẽ có những đoạn giao nhau trong cuộc đời
****
Tác giả: cho hỏi anh đẹp trai đã cho Vương bác sĩ dùng loại “ma túy” nào thế?
Ngụy ghen tuông: à, chỉ là một ít bạc hà mèo thôi
Vương Đồng Đồng: sếp, em làm gì sai trái để sếp hạ độc em chứ?
Ngụy Hoắc Thần: tôi giúp cậu hưởng thụ chút khoái lạc cuộc sống thôi, không có ý hạ độc cậu
Tác giả:…