Hôm nay tôi xin nghỉ phép, mười giờ phiên tòa xét xử, chuẩn bị sẵn tới trước cả tiếng đồng hồ
Sau khi đến, tôi ghé vào nhà vệ sinh thoa son. Điện thoại trong túi sáng lên
AAAA: [Chị hai, chiều nay chị rảnh không? Chúng ta cùng nhau đi lễ với bà nội]
AAAA: [Tối nay ông nội về nhà ăn tối, ông bảo chị tối nay phải có mặt tại nhà chính dùng bữa. Nhà chúng ta hôm nay có khách]
Tôi do dự tin nhắn một hồi, sau đó không nghĩ ngợi gì mà nhấp tin nhắn:
[Được]
Con bé y hệt như Quốc Anh lúc nhỏ vậy, tôi vô thức xoa đầu Thiên Ngọc. Cuối cùng dùng giọng ngây thơ hỏi tôi:
Giờ xử án bắt đầu, công tố viên khởi tố vụ lần này là người mới chuyển từ Bắc Kinh về - Tần Lâm.
Tôi ngồi đó chăm chú lắng nghe đến cuối buổi
Cuối cùng Tạ Quốc Vinh bị tuyên án mười năm tù, Tạ Thiên Ngọc không bị quy vào tội đồng phạm vì có vấn đề tâm lý, đồng nghĩa với việc con bé sẽ được đưa đi điều trị tâm lý, cuối cùng là giao cho một người chú nuôi dưỡng
Tôi đi ra khỏi Tòa án, Tạ Quốc Vinh bước ra ngoài, chú ba - Người tiếp nhận thi thể của hai vợ chồng, nói gì đó với vợ người đàn bà kế bên. Cậu ta như có gì đó châm chích, điên cuồng lao lên bọn họ và đấm ông ta, nhưng thất bại
Nhìn đứa trẻ chật vật vì bị cảnh sát bắt lại
Ông ta phun ra những lời khó nghe nhất
Thằng bất hiếu, thằng khốn nạn, thằng đồng tính luyến ái.
Tôi luôn nghe lời nói, nhìn cử chỉ, biểu cảm và hành động để đoán được suy nghĩ và tâm tư một người. Tôi thậm chí còn phân biệt được đâu là lời nói thật và đâu là lời nói dối một cách vô cùng chuẩn xác
Giờ thì ông ta vậy thôi chứ đang vô cùng hả hê, đám người nhà họ ngoại xúm lại chỉ trỏ cậu ta
Người nhà nội ngoại chưa bao giờ đối xử với mày tệ bạc như vậy, tại sao làm ra chuyện nghịch tử bôi danh ô uế như vậy.
Tôi nhìn biểu cảm bọn họ, cũng chỉ là khẩu phật tâm xà
Một câu chuyện khôi hài về vở kịch gia đình. Nếu không điều tra đến họ, có chết tôi không thể biết được
Họ chỉ muốn bảo vệ danh tiếng và sĩ diện của chính hai bên gia đình đó, tôi hiểu điều đó
Nhưng giờ không còn quan trọng nữa rồi
Tạ Thiên Ngọc nước mắt lưng tròng chạy đến chặn tôi, tức giận dùng tay đấm đấm vào ngực tôi
- Chị, tại sao chị đối xử với tụi em như vậy, tụi em đã có làm gì sai với chị đâu chứ?! Hức, tại sao chị muốn anh ấy vào tù đến như vậy…
Kết quả quá rõ ràng, tôi không muốn trả lời nên im lặng, nhìn con bé không đáp. Con bé không cho tôi đi, túm tay áo sweater, vẫn cố chấp muốn có đáp án. Cuối cùng nhìn biểu hiện đó, tôi không luyến tiếc gì nói sự thật:
- Ác giả ác báo, cậu ta lớn rồi, phải tự chịu trách cho cuộc đời của mình
Con bé khóc lớn hơn, đánh tôi mạnh hơn, tôi đành ghì chặt hai tay con bé
- Tại sao?.. Tại sao chứ?
- Em vẫn còn nhỏ, nhưng chị nói thẳng, lúc làm, cậu ta và em có chịu suy nghĩ tới hậu quả chưa?
Tôi buông tay con bé, lạnh lùng rời đi. Đi qua góc quẹo vào bãi đỗ xe, đi bộ xuống bậc tam cấp từ sau lưng tôi có một giọng nói nam trầm cất lên:
- Sức khỏe cô hồi phục tốt nhiều rồi nhỉ?
Tôi quay sang, nhìn anh ta, đó là Tần Lâm tôi đã nhìn thấy qua TV. Khuôn mặt điển trai cao ráo, mặc vest đen, cài quốc huy trên vạt áo trái. Khí chất anh ta tỏa ra cao ngất
Nhưng vẫn có gì đó thua kém Ngụy Hoắc Thần
Tôi miễn cưỡng kéo môi cười, cúi đầu chào anh ta lịch sự
- Chào Công tố viên Tần
Anh ta đi xuống, đưa tay ra bắt với tôi:
- Chào cô, cô là Ngô tiểu thư nhỉ?
- Đúng vậy, tôi nghe nói anh có một chút giao tình với nhà họ Ngô
Tôi đứng im nhìn anh ta. Trong đầu tôi nổi lên một ý nghĩ. Tôi nói ra miệng ngay lập tức:
- Tần Lâm, tôi muốn anh giúp tôi một chuyện, nhưng trước hết, anh đã có bạn gái chưa?
Tôi rời khỏi cái bắt tay, giữ khoảng cách với anh ta
- Tôi chưa, sao đấy?
- Giả vờ làm bạn trai tôi được không?
***
Không có việc gì quan trọng cần tôi làm ngày hôm nay nên theo thói quen, tôi yên ổn đánh một giấc từ trưa đến chiều muộn. Khi báo thức vang lên đã là bốn giờ chiều, tôi nhìn lên trần nhà biệt thự nhà họ Ngô
Đúng vậy, tôi quay lại biệt thự Ngô gia, nhưng không phải nhà chính. Bởi vì bà nội tôi đã ly dị với ông nội tôi. Đó là một cuộc hôn nhân “thương mại”
Hai tuần nay tôi đã ở đây với nội. Quốc Anh không thể cứ phải cắm mắt gần gũi nội tôi mãi, vậy nên tôi ở đây một thời gian, một phần bà quá già yếu, một phần tôi cũng muốn ở cạnh bà
Tôi làm vệ sinh thân thể xong chọn ra chiếc áo bóng chày màu trắng của MLB và chiếc áo bomber đen cùng hãng phối cùng với quần jean xanh. Tôi không quên đánh kem che khuyết điểm toàn thân phủ lên cánh tay trái. Thoa xong mặc kệ cảm giác nhói đau bít tắc, tôi son môi và chỉnh lại mái tóc đen xoăn vừa được cắt cao hơn vai một chút.
Tôi cầm lấy sợi dây chuyền thánh giá ánh bạc lấp lánh trên tay đeo vào, nhìn kĩ bản thân có sức sống hơn qua tấm gương mới đi xuống lầu
Năm giờ ba mươi bắt đầu Thánh lễ, sáu giờ ba mươi, Tần Lâm sẽ đến và bảy giờ mười lăm bắt đầu buổi tối. Tôi dắt bà nội tôi đi Lễ trước
Hôm nay nhà thờ đã đổi linh mục mới, ông ta là người Hàn Quốc, đã ngoài năm mươi tuổi, khá rành rọt tiếng Phổ thông. Qua lời giới thiệu của Cha Tùng, ông ta tên Yoon Mae Hyo, dịch ra là Doãn Mai Hiếu
Lúc còn ở học viện tôi học tiếng Hàn đến thành thạo, một phần vì cơn mê phim
Cho tới khi buổi lễ và buổi thuyết giáo kết thúc, tôi nghịch điện thoại đợi bà nán lại nói chuyện với hai vị linh mục.
Nhưng nhìn ông linh mục người Hàn kia, trực giác mách bảo ông ta không hề tốt cho lắm
Tôi cũng không quan tâm, xong việc dắt bà trở về, giao cho quản gia dìu bà vào. Tần Lâm cũng vừa vặn đến, tôi ra đón tiếp, sẵn tiện cầm túi đồ lớn nhỏ của anh ta mua
Thật ra từ A tới Z tôi đều thanh toán toàn bộ, chỉ việc diễn thôi
Lúc này người trong nhà đã gần đủ, duy chỉ có Quốc Anh đang đón bạn gái, có cả người xem mắt cùng tôi ngày hôm nay
Và cả người tôi cật lực né tránh - Ngụy Hoắc Thần. Tôi đưa mắt di chuyển qua chỗ khác, xem anh như không khí
Ông nội mặt đen xì, nhưng bên ngoài vẫn niềm nở tiếp hai người tôi ngồi xuống, kế bên với Hoắc Thần luôn thích “độc chiếm” chiếc ghế bành và người đàn ông vừa vặn năm mươi tuổi kia
Nói là xem mắt, nhưng thật ra tôi là “món hàng” trao đổi lợi ích chung của nhà họ Ngô. Tôi không có quyền lựa chọn
Vậy nên tôi muốn mượn Tần Lâm làm “khiên chắn”
Anh ta rất biết phối hợp, nắm lấy tay tôi. Tôi cúi đầu chào rồi ngồi xuống sau cùng, giành quyền mở lời:
- Hôm nay nhân dịp bữa ăn gia đình đông đủ đến vậy, con cũng muốn giới thiệu bạn trai của con trước ông bà nội - Tôi đặt tay lên lưng anh ta rồi nói tiếp - Tần Lâm ạ, anh ấy là công tố viên mới được bổ nhiệm về thành phố Vũ
Ông nội tôi cau mày, bà nội tôi bất ngờ, còn người đàn ông được đưa tới kia sượng cứng ngắc. Ba khuôn mặt với ba biểu cảm khác nhau nhìn tôi
Chỉ riêng Đội trưởng nhìn cả bàn mặt không biến sắc im lặng nhâm nhi ngụm lục trà, vẻ mặt không quan tâm thế sự
Vô thức tôi len lén đưa mắt nhìn Đội trưởng
Chị Vi từng nói với tôi, Ngụy Hoắc Thần vẫn đang là một xử nam, anh không thích gần phụ nữ, nếu không nói là nam nữ như nhau. Anh là một người đàn ông công tư phân minh, người đàn ông cuồng công việc, một người làm việc liêm chính.
Cũng là một mẫu chồng mơ ước của nhiều phụ nữ
Nhưng có điều tôi vẫn không hiểu, cơ hội béo bở như Thượng Hải không cần, lại về đây làm việc từ năm năm trước. Đúng, người này đã làm việc như một cảnh sát suốt mười năm rồi, thành tích thì khỏi bàn. Mọi mặt đều sáng giá, không như tôi
Lúc nhận lời yêu đương với anh tôi có chút hối hận. Con mắt của anh quá tinh tường, tới tâm lý của Tạ Quốc Vinh anh ta còn mổ xẻ ra được không hiểu lí do gì lại quen một con bệnh như tôi
Đúng vậy, tôi công nhận mình đang bệnh, thậm chí anh còn nói như vậy. Bát nước hắt đổ rồi không thể dọn được nữa, cũng như lời nói ra được rồi không bao giờ rút lại được. Anh có điên cuồng xin lỗi, cầu mong sự tha thứ của tôi, tôi vẫn nhất quyết chia tay
Tôi không muốn Ngụy Hoắc Thần biết bí mật của tôi, tôi đang sống rất bình thường, tôi là một người bình thường sống tự do yêu đời không ràng buộc đau đớn
Hơn một tháng nay tôi không muốn chạm mặt với Ngụy Hoắc Thần nữa.
Khi thời hạn hình phạt “cấm túc” ở Sở cảnh sát vừa kết thúc, tôi đi làm nhiệm vụ với mấy đàn anh phòng chống ma túy. Nói là đi làm nhiệm vụ nhưng tôi chỉ là đổi từ phòng làm việc này sang phòng làm việc khác trong thời gian ngắn
Tôi cảm thấy rất thoải mái, nhưng chính sự đột ngột bây giờ đã đánh úp tôi. Tôi căng thẳng nhìn xung quanh, ruột bên trong như lộn đều lên
- Ây, ông nội, bọn cháu về rồi đây!
Giữa lúc tôi đang rối rắm do dự, Quốc Anh mở lời xua tan bầu không khí nặng nề, thong thả dắt cô bạn gái họ Vương vào trong. Đương lúc không ai để ý tôi đã cùng con bé theo bà nội lảng vào phòng bếp chuẩn bị chén đũa
Còn bốn người đàn ông bên ngoài
Tôi dỏng tai nghe cuộc trò chuyện vọng lại trong khi làm bếp. Tần Lâm mở lời trước:
- Nếu đã lỡ ghé đây, chi bằng cùng nhau dùng bữa nhỉ?
Ông tôi nói tiếp:
- Bát đũa đủ rồi, không dư
Ý vị xua đuổi, nhưng người nào đó lợi dụng cơ hội xua đuổi nốt đi:
- Tôi nghĩ là Lưu tổng còn công việc đột xuất nữa nhỉ? Đầu giờ tôi có nghe anh gọi điện nói chuyện với trợ lí
Lưu tổng à à gật đầu với ba người nọ, lật đật xin phép rời đi
Bên ngoài, anh ngả ngớn nói giọng nửa nghiêm túc nửa giỡn:
- Tôi cảm thấy nếu ngài đưa Liêu Song kết hôn sớm như vậy rất uổng. Chưa kể, sự nghiệp của cô ấy đang lên, sau này cô ấy có thể giúp ích
Lúc này tôi không muốn nghe gì nữa cả, cả tai tôi đã ù đi
Dù đã sáu mươi lăm ngoài sức khỏe tốt đến phi thường ra, ông vẫn còn nắm trong tay rất nhiều quyền lực của Ngô thị
Tôi khẽ nuốt khan, ông nội rất phẫn nộ với tôi. Tôi biết khi mọi người quay lưng đi, tôi biết tiếp theo thứ đón tiếp tôi sẽ là cái gì
Ông ta có thể sợ đắc tội với Ngụy Hoắc Thần. nhưng tôi hay người xung quanh tôi thì không chắc
Lúc này có giọng cô gái ngọt ngào hốt hoảng
- Chị hai, chị bị đứt tay rồi!
Tôi giật mình, con dao dài cứa sâu vào ngón trỏ tôi, máu chảy ồ ạt lên thớt. Những người làm khác vội vàng cầm máu cho tôi, băng bó xong liền bảo tôi trở về phòng
Tôi cầm theo áo khoác đi vào, gần đến giường, căn phòng đang sáng đột nhiên tối sầm lại
Bàn tay to lớn của ai đó đè tôi vào tường từ phía sau, tay trái tôi ở phía sau bị khóa 90° vô cùng quen thuộc.
- Ư! Thả ra! Ư…
Tôi giãy giụa, tìm cách phá đòn khóa từ phía sau này, tóm lấy khẩu súng nằm trên bàn. Tôi biết sau lưng tôi là người đàn ông to lớn, lực của hắn mạnh hơn tôi rất nhiều, hơn nữa hắn không cho tôi tí cơ hội thoát ra
Nhưng bàn tay kia đã nhanh xoay người tôi lại thô lỗ ném tôi lên giường
Ánh trăng chiếu vào, hiện rõ đôi mắt đen láy và khuôn mặt đáng ngưỡng mộ mà tôi ghét bỏ gần đây
- Em hay rồi, hửm? Chia tay với tôi mới một tháng đã quen người chưa từng nhìn mặt bao giờ? Quen hẳn Công tố viên luôn à?
Giọng anh lười biếng cất lên, sắc mặt vẫn không đổi, điệu bộ không khác gì hỏi thăm sức khỏe cả.
Tôi càng sợ hơn, vì không thể đoán được suy nghĩ và hành động của Ngụy Hoắc Thần qua sắc mặt nữa rồi. Đúng, đây người duy nhất, tôi vốn dĩ cũng chẳng muốn đọc nữa rồi. Tôi bất lực nhìn vào mắt anh
Anh ta đích thị… đang tức giận đúng không? Không, là ghen tuông! Tôi nhìn qua mắt của nhiều người rồi, đôi mắt không biết nói dối
Nhưng miệng vẫn phản đối
- Ngụy Hoắc Thần, anh đừng quá đáng, chúng ta đã chia tay. Tôi và anh không còn quan hệ gì nữa!
- Lúc tôi cầu xin được cơ hội giải thích em còn không như vậy, giờ đang giải thích à?
Tay tôi bị tra vào chiếc còng số 8, đặt lên đỉnh đầu
Anh đưa môi hôn lên trán, kéo dài đến tai tôi, liếm nhẹ, chăm chú hít ngửi như kẻ biến thái
Tôi càng giãy giụa, tay càng ghì chặt xuống, người càng bị đè nặng lên
Ngụy Hoắc Thần đang nhàn nhã cởi từng cúc áo, xong việc lại đẩy chiếc áo bóng chày cao lên tận bàn tay đeo còng của tôi. Chiếc áo ngực không dây trắng lộ ra. Anh vừa mò mẫn vừa cưỡng hôn, môi lưỡi lúc giao hòa lúc răng cắn môi hay cắn lưỡi nhau vẫn không buông tha, đôi khi còn rất tàn nhẫn
Vừa tức giận vừa ghen tuông vừa chiếm hữu
Cuối cùng áo ngực cởi phăng ra rồi đến chiếc quần jeans của tôi
- Cây tùng nhỏ, tôi không đụng chạm, không giao tiếp với em là bởi vì tôi tôn trọng em, tôi yêu em. Tôi có thể dâng mọi thành ý nhưng không có nghĩa tôi sẽ chia sẻ cho thằng khác, hiểu không?