Lâm Ẩn cũng tay bắt mặt bừng với ông chủ tịch.
Mấy kiểu chào hỏi thân mật thế này không thể làm khó được anh, dù anh là một tên nhà quê vừa mới từ trên núi xuống.
‘’Ông Chu! Rất vui được gặp ông!’’Lần đầu tiên anh được gặp người nào thuê anh mà lại thân thiện và nhiệt tình thế này… Dù ông ấy là một chủ tịch của cả một tập đoàn lớn, đứng trong top 500 trên cả thế giới.
Ông ấy tiếp đãi Lâm Ẩn rất hồ hởi mà không hề có chút miệt thị nào, điều mà trước đây ít ai từng làm thế với anh.‘’Anh Lâm này, Tôi biết, tối biết….
thật là hơi quá khi gọi anh đến đây để làm mấy việc vớ vẩn thế này….’’ Chu Bằng Chiến lưỡng lự một chút rồi nói.Ông ấy thật sự đang tỏ ra tử tế một cách vô lý! Trong khi đáng xấu hổ thay Lâm Ẩn đối với người thuê anh còn không tử tế bằng một nửa ông ấy.’’Đâu có, đâu có! Ông già ở nhà có nói với tôi xong vụ này tối có thể sống trong vinh hoa phú quý hết phần đời còn lại kia mà! Bình thường tôi cũng chỉ kiếm được vài xu lẻ từ bán dép bằng rơm tôi đan mà thôi, vậy nên được làm việc cho ông, thực sự tôi rất cảm kích!’’Lâm Ẩnrất bất ngờ vì người này đang thực sự tử tế quá mức cho phép.
Ông ấy là người thuê anh phục vụ kia mà, đâu cần phải tử tế đến vậy chứ hả? Mấy tên thuê anh trước đây còn suốt ngày càu nhàu giá cả, lần này thì gặp may rồi.‘’Dép bằng rơm ư?’’ Chu Bằng Chiến nhắc lại lời của Lâm Ẩn, có chút bất ngờ.
Ông ấy cố nhìn Lâm Ẩn thật kĩ để xem ông có nhận nhầm người không.
Anh này đang nói cái quái gì vậy? Ông giá anh ấy ở nhà bắt anh đan dép rơm để kiếm mấy trăm tệ thôi sao? Ông ngẩn người, không nói được gì.
Ông đã được cha ông anh kể về những chiến công oanh liệt của anh, như nhiệm vụ anh giải cứu con tin ở Châu Phi, thù lao chắc cũng phải đến vài triệu đô la chứ ítgif, vậy mà vẫn phải đi đan dép kiếm tiền sao?‘’Phải, dép bằng rơm, một đôi bán giá bốn tệ, nếu làm được bốn năm đôi một ngày thì cả tháng cũng được vài trăm tệ đấy!’’ Lâm Ẩn niềm nở, dù trong lòng anh cũng chẳng được vui vẻ gì.
Nhưng anh vẫn luôn nghĩ rằng ông già ở nhà chỉ đang giả nghèo giả khổ.Chu Bằng Chiến quyết định không dây vào chuyện của người khác nữa, ông nhẹ lắc đầu rồi nói.
‘’ Thù lao tháng này của anh sẽ là ba mươi ngàn tệ mỗi tháng, tiền học phí và chi tiêu hàng ngày đã có chúng tôi lo.
Một điều nữa, tiền chi phí anh tiêu cho con gái tôi sẽ được Lập Phù bù đắp.’’‘’Ba mươi ngàn tệ á? Sao ông già bảo có vài ngàn thôi cơ mà?’’ Không thể nào? Việc lương cao đến thế này? Biết vậy anh đã không để ông già khắc khổ ở nhà đưa cho anh đến bốn mươi lăm ngàn! ‘’Đợi đã ông Chu.
Có điều này tôi chưa hiểu.
Học phì là sao? Rồi còn tiền chi cho con gái ông nữa?Lâm Ẩn đang loạn hết cả lên, ông chủ tịch đang nói cái quái gì vậy? Nhiệm vụ kiểu gì vậy?‘’Ồ? Ông Lâm vẫn chưa nói với cậu sao? Không sao, không sao – đi vớ tôi lên trên? Tôi sẽ giải thích hết cho cậu.’’ Chu Bằng Chiến nở một nụ cười, vai kề vai với Lâm Ẩn đi đến thang máy.Chu Bằng Chiến giờ là người thuê Lâm Ẩn, vì thế nên thù lao không phải nhỏ.
Lâm Ẩn thấy ông này đang nói chuyện khá kì cục, không giống với mấy tên thuê anh trước đây chút nào.Lâm Ẩn bước chậm lại để đi sau ông ấy thay vì đi ngang với ông.
Nhưng Chu Bằng Chiến cũng bước chậm lại để hai người họ có thể bước cùng nhau.Thật là kì lạ.
Ông ấy đang trở nên quá thân thiện với anh, trên cả mức chủ và nhân viên.
Lâm Ẩn không nói thứ gì.
Đây là đầu tiên bọn họ gặp mặt, cũng chưa thể nói chuyện thân mật ngay được, nhưng rồi anh cũng sẽ quen thôi.Văn phòng chủ tịch rộng đâu đó khoảng hai trăm mét vuông, ở trên tâng cao nhất của toà nhà.
Cả một bức tường được dùng để làm cửa sổ, một tấm kính rất lớn, khiến cho cả căn phòng được lấp đầy ánh sáng thiên nhiên.Lập Phù lui ra ngoài sau khi hộ tống hai người họ đến văn phòng, sai người đi pha trà tiếp khách.‘’Anh Lâm, anh muốn uống gì?’’ Thư kí Tiêu Chục đã biết tên của anh ấy là Lâm Ẩn.‘’Cho tôi nước lọc.’’ Lâm Ẩn khi còn ở nhà chỉ uống nước lọc, ra ngoài cũng không khác là bao.Tiêu Chục không nghĩ anh sẽ gọi nước lọc, nhưng cũng mỉm cười một cái.
‘’Được thôi, đợi tôi một chút,’’ Cô ấy không hỏi chủ tịch uông gì, bởi từ trước đến nay, ông chỉ uống đúng một loại nước uống..