Mẹ của Adam - người phụ nữ quyền lực cai quản gia tộc Scott.
Bà ra lệnh cho Adam mua vé máy bay để bà quay về Mĩ.
“Mẹ không thể ở đây thêm giây phút nào nữa! Nhìn hai mẹ con nó, mẹ cảm thấy mình bị phản bội.
Và cả con! Adam ! Con vì một người phụ nữ trong mơ mà có thể nói dối mẹ, nói dối dòng tộc của chúng ta."
Adam nhìn vào đôi mắt của mẹ anh.
Nhìn rõ sự giận dữ.
Anh đau khổ vì nói dối mẹ.
Nhưng anh cũng yêu Hoài An và yêu Minh.
Mẹ con Hoài An không có tội.
Cô ấy không hề biết gì về cuộc sống của anh bên Mĩ, không biết về gia tộc giàu có của anh.
Cô càng không phải là người ham muốn vật chất mà có thể hại gia tộc của anh vào cảnh tuyệt nòi.
Nghĩ thế Adam quỳ xuống dưới chân mẹ, nói:
- Xin mẹ hãy nghe con nói.
Con đã nói dối mẹ và lời nói dối ấy chỉ bộc phát khi con biết về lời thề của gia tộc Scott mà thôi.
Mẹ hãy trừng phạt con nhưng xin mẹ tha thứ cho mẹ con cô ấy.
Hoài An không có lỗi trong chuyện này.
Chính con, con sợ mất cô ấy vì sợ mẹ biết Minh không phải là con ruột của con.
Con sợ phải rời xa đứa trẻ ấy mẹ ạ.
- Con rõ ngu ngốc! Con có tỉnh táo không? Chúng ta là một gia tộc lớn, bao đời cầm gươm ra chiến trường, oai hùng biết bao.
Chúng ta giàu có, con muốn tìm người vợ như thế nào chẳng được.
Hà cớ gì lại đâm đầu vào một người phụ nữ như thế.
Giọng Adam đầy xúc động.
- Bao năm nay sống ở Việt Nam, con không đem theo gì ngoài giấc mơ của mình mẹ ạ.
Con đã trãi qua những ngày khó khăn, cô đơn và con nhận ra rằng, giàu có không giúp con hạnh phúc.
Con chỉ cần có mẹ, Hoài An và Minh thôi.
Ba người là niềm hạnh phúc mà con luôn đặt trong tim mình.
- Con không hề cần mẹ.
Nếu con cần mẹ, con đã không nói dối mẹ!
Nghe mẹ nói, trái tim anh như thể có ai đó bóp nghẹt.
Nhưng lúc này, mẹ đang giận, anh không thể giữ mẹ ở lại Việt Nam lâu thêm.
Ngày hôm sau, anh tiễn mẹ ra sân bay.
Dường như hai mẹ con chẳng muốn nhắc lại những chuyện đã xảy ra.
Họ im lặng cho tới khi Adam đưa mẹ đến cửa soát vé, anh đột ngột ôm lấy mẹ mình.
Anh hôn lên mái tóc lấm tấm bạc và siết chặt lấy tấm thân của bà.
- Mẹ! Xin mẹ hãy tha lỗi cho chúng con.
Con yêu mẹ!
Người mẹ đi vào bên trong khu nhà chờ lên máy bay, không hề ngoảnh mặt lại.
Con trai bà, nó chẳng còn là Adam bé bỏng nữa.
Nó đã lớn, biết yêu mà còn yêu cuồng si một người phụ nữ nữa.
Tự dưng, bà lại thấy ghét Hoài An.
Bà ghét vì tình yêu của nó làm bà nhớ lại tình yêu của mình.
"Bà tên Jennifer.
Trưởng nữ của ông James Scott - người cai quản gia tộc Scott bấy giờ.
Năm bà hai mươi lăm tuổi, bà gặp ông Tom Waltner - cha của Adam.
Trong mắt bà, ông không có tố chất của một chiến binh nhưng sự lãng mạng của ông đã chữa lành tâm hồn khô cứng của bà và bà đem lòng yêu ông từ lúc nào không hay.
Nhưng cha của bà, không chấp nhận ông.
Thế rồi bà đi theo tiếng gọi trái tim, từ bỏ cả họ của mình.
Ban đầu, cuộc sống vợ chồng thật hạnh phúc.
Nhất là khi con trai Adam ra đời, là sự kết tinh của tình yêu đôi lứa.
Song hạnh phúc nào cũng phải dựa trên nền tảng đồng tiền.
Ông James gây sức ép khiến chồng bà thất nghiệp mấy tháng liền.
Mà ở đất nước này, chỉ cần bạn không làm ra tiền một tháng, hóa đơn có thể đè bẹp bạn.
Bàn bạc cùng nhau, hai vợ chồng mở tiệm bánh mì trên chiếc xe tải nhỏ.
Lúc bán ở bãi tắm, lúc bán trước công viên,...!Kinh tế khấm khá đôi chút.
Thấm thoát hai năm trôi qua, hình thức bán hàng trên xe dần phổ biến, bánh mì cũng đa dạng hơn với các loại nhân.
Hai vợ chồng bà lại rơi vào tình trạng khốn khó.
Rồi một ngày, em gái của bà qua đời trong vụ tai nạn xe.
Cha bà tìm đến với mong muốn bà cùng con trai quay về lại gia tộc.
Tất nhiên chồng của bà không đồng ý.
Nhẽ ra, vợ chồng tâm sự cùng nhau, tìm ra hướng giải quyết, nhưng chồng bà hận ông James nên bà nói vô bao nhiêu thì ông bàn ra bấy nhiêu.
Chồng bà không xấu tính, lựa chọn của bà không sai.
Chỉ là, bà không quên nguồn cội của mình.
Không thể ngăn cản suy nghĩ của vợ.
Chán nản! Ông lâm vào cảnh nghiện rượu, cờ bạc.
Thế là cãi nhau suốt ngày.
Một lần thua sạch tiền, ông cay cú về đánh bà và Adam.
Đấy! Cái đêm ấy là cái đêm Adam ám ảnh về người cha đến tận bây giờ."
Bánh xe máy bay chạm đất tạo ra cơn lắc nhẹ.
Bà sực tỉnh khỏi miền ký ức năm xưa.
Những giọt nước mắt chầm chậm chảy ra khỏi hốc mắt.
Dưới ánh đèn chợt long lanh như những vì sao.
...*********...
Người phụ nữ già mặc bộ đồ jean đơn giản vừa bước xuống sân bay, trên màn hình ti vi hiện lên dòng chữ công bố số ca mắc Covid 19 mới.
Nước Mĩ năm đó không còn bình yên..