Từ ngày xuất viện, Adam chuyển sang phòng mới, dưới tầng trệt.
Căn phòng có hành lan rộng tiện cho việc hóng mát.
Adam hay ngồi ở đó vài tiếng đồng hồ vào mỗi tối.
Chỉ một tư thế duy nhất, ngắm trăng.
Tiếng Minh gọi "Ba ơi!" từ ngoài cửa phòng vọng vào.
Adam xoay người nhìn ra.
Trời ơi! Trước mắt anh là sự thật hay ảo giác.
Minh nay lớn và khác so với tưởng tượng của anh.
Còn cả Hoài An.
Cô ấy không còn trẻ và gương mặt đậm chất trãi đời.
Anh đứng dậy định đón lấy họ, nhưng có lẽ anh không tin vào mắt mình nên ngồi thừ trên ghế.
Thấy vậy Hoài An dắt Minh tiến lại gần Adam.
Đứa trẻ dang tay ôm lấy chân anh, hôn vào đầu gối tong teo.
Là thật! Adam ôm đầu Minh rồi bật khóc.
Hoài An và mọi người xúc động theo hành động của Minh.
Bà Jenifer tự nhiên bật khóc.
Dầu là thời gian không gặp mặt hơn một năm, đối với một đứa trẻ, nó nhanh quên là lẽ bình thường nhưng với Minh, nó vẫn luôn ghi nhớ khuôn mặt người đàn từng yêu thương, chăm bẵm nó.
- Hai mẹ con em sang đây bằng cách nào?
- Vợ chồng anh Công đã giúp em và cả Kaytlyn nữa.
- Hoài An vừa nói vừa rơi lệ.
Cuộc tái ngộ lần này biến căn phòng thường ngày vẫn luôn lạnh lẽo, nhàm chán, buồn tẻ thành căn phòng ngập tràn hạnh phúc.
Minh leo lên người Adam, vuốt râu rồi hôn vào má anh.
Xong nó đứng lên hát hò, nhảy múa những bài hát được học ở trường.
Nhìn Adam và Minh vui vẻ bên nhau, Hoài An cũng thấy vui và ấm áp.
Nhất là khi thấy đôi mắt anh sáng rực, lao vào ôm rồi làm ngựa cõng Minh bò xung quanh giường.
Đến giờ Adam vẫn không thể tin đây là sự thật.
Cảm xúc cứ lâng lâng không thôi.
Anh im lặng ngồi nhìn Hoài An không chớp mắt, lắng tai nghe không sót một từ khi Hoài An kể về cuộc sống của hai mẹ con trong hơn một năm qua.
Đêm nay, bầu trời California thật đẹp, những vì sao lấp lánh thật kỳ ảo.
Gió mơn man thổi lay nhẹ rèm cửa.
Ánh Trăng chiếu xuyên qua đám lá rọi vào gương mặt Hoài An.
Adam quay sang nhìn cô, thấy cô ngủ ngon giấc, miệng nở nụ cười nhẹ.
Anh đưa bàn tay anh vuốt mãi mái tóc cô.
Những niềm vui nhỏ bé ấy dần dịu đi bao mệt mỏi và đau đớn của thể xác trong anh.
Song niềm vui ấy lại khiến Adam có phần nao nao buồn.
Chỉ có anh mới hiểu.
Theo Adam, đàn ông đàn bà sinh ra trên đời thì người đàn ông phải là trụ cột, tấm khiên bảo vệ cả gia đình.
Cơ thể anh sau vụ tai nạn, kéo theo bệnh viêm phổi.
Mỗi khi chuyển trời, nó cứ tái đi tái lại khiến bản thân anh mệt mỏi và đau đơn.
Bản thân anh lo cho mình còn không xong làm sao dám mơ tưởng bảo vệ mẹ con Hoài An.
Nhưng anh nghĩ bây giờ chưa cần thiết để kể cho cô biết bởi sẽ chỉ làm cô lo lắng thêm mà thôi.
Sáng hôm sau, như thường lệ, Adam phải tập luyện riêng cùng bác sĩ.
Họ tập trong phòng kín, khóa trái cửa.
Có lẽ mọi thứ chẳng có gì đáng nghi ngờ sau khi Hoài An đem sữa và trái cây cho Adam.
Cô chợt nghe loáng thoáng cuộc nói chuyện của họ.
- Anh không nên giấu cô ấy chuyện này!
- Tôi sợ cô ấy biết sẽ buồn hơn.
Cô ấy chỉ mới vừa đến đây.
Hãy cứ để cô ấy nghỉ ngơi và thư giãn.
Tới thời điểm phù hợp tôi sẽ nói sau.
Thực ra Hoài An không hiểu tường tận, cô chỉ dựa vào một vài từ Tiếng Anh và suy ra Adam đang giấu cô điều gì đó.
Hoài An nén sự tò mò lại.
Cô gõ cửa.
"Em đem sữa và trái cây cho anh này!".
Adam mở cửa cho cô.
Vị bác sĩ giơ tay ra trước mặt Hoài An chào hỏi.
- Xin chào! Tôi là Hira.
Hoài An đứng như trời trồng giây lát.
Vị bác sĩ ngại ngùng rút tay về.
Adam linh cảm có điều bất thường liền chạm vào vai Hoài An, hỏi:
- Em sao vậy Hoài An?
Cô thẩn thờ quay trở lại phòng.
Minh đang chơi cùng mẹ của Adam.
Tiếng nó ríu rít vang khắp phòng.
Vừa thấy mẹ, nó nhảy cẫng lên khoe tấm thiệp bà Jenifer vừa hướng dẫn nó.
Tấm thiệp có màu xanh lá, đính một bông hồng phía ngoài.
Bên trong dán hình ba người có thể hiểu đó là Adam, cô và Minh.
Bất giác, Hoài An chợt thấy nhói đau.
Bấy lâu nay, cô cứ nghĩ Adam vì muốn đẩy cô ra xa nên viện lý do có người yêu mới là Hira và cả Kaytlyn cũng chưa bao giờ nhắc đến cô gái này.
Cô vẫn luôn tin vào tình yêu của mình, vượt qua nếp nghĩ ăn sâu trong suy nghĩ phụ nữ Việt để tìm anh.
Thế mà anh và cô Hira kia là thật.
Đúng rồi! Lúc nãy họ vừa nói gì đó giấu ghiếm cô đó thôi.
Thật ngỡ ngàng và xấu hổ quá!
Cả ngày hôm đó, Hoài An đưa con đi dạo chơi quanh thị trấn.
Điện thoại cô để trong túi nên chẳng hề hay biết Adam gọi hàng chục cuộc.
Chỉ khi gần mười giờ tối, tiếng khóa cửa phát ra nhè nhẹ.
Adam liền bật đèn, hỏi: “Em đi đâu cả ngày nay.
Anh điện em mà không được?” Hoài An cởi áo khoác cho Minh rồi đặt nó nằm xuống giường cạnh Adam.
Anh đặt tay lên bụng nó vỗ về như mọi lần.
- Adam! Ngày mai mẹ con em sẽ về Việt Nam..