Một bài học đáng quý về gia đình mà tôi đã học được từ Duy.
"Người ta thường nói chỉ cần nhìn vào cái bếp là biết gia đình đó có hạnh phúc hay không? Đủ thấy cái bếp và bữa cơm gia đình quan trọng thế nào..."
Tôi có một người bạn học cùng tên là Duy. Hôm 30 tết năm ngoái, tôi với Duy và mấy anh em mượn ngày cuối năm này để quây quần, có thời gian nói chuyện về một năm đã qua. Rồi cùng nhau ngồi uống nước hàm huyên đợi giây phút chuyển giao giữa năm cũ sang năm mới. Trời đất sắp chuyển bị bước sang một trang mới vui mà, anh em nói chuyện thật nhiều cho đến lúc 23
h 45 phút 12 h kém đêm , lúc ấy mỗi người tự rút ra điện thoại nhắn tin chúc tết không tý nghẽn mạng. Bắn pháo hoa xong anh em lại cùng nhau chúc tết cả đám sang một năm mới vui vẻ, hạnh phúc bên gia đình rồi cùng rời khỏi điểm bắn pháo hoa. Tôi và Duy đi cuối hàng thì tự nhiên thấy dường như Duy đã đi chậm lại, chùm mũ lên đầu vừa đi vừa khóc khi kết thúc cuộc điện thoại từ người mẹ chúc con trai sang năm mới...
Mấy anh em xung quanh không hiểu làm sao Duy khóc cả, nhưng tôi giường như đã hiểu được điều đó. Tết nhất mà, ai trả muốn quây quần bên gia đình có bố có mẹ, có anh có em. Còn Duy thì khác, đã từ rất lâu rồi một bữa cơm xum vầy có đủ thành viên trong gia đình là không thể. Năm thì ăn tết cùng bố thiếu mẹ, năm thì ăn tết cùng mẹ thiếu bố. Cảm giác ấy buồn lắm, buồn cả những khi nhìn thấy người ta tuy lớn nhưng xung quanh vẫn có bố mẹ xoa đầu, xoa tóc lì xì khen con lớn. Cảm giác thiếu thốn tình cảm đúng là làm cho con người ta không khỏi ngẹn lòng, khao khát. Một cảm giác buồn trong tâm trí.
Qua câu chuyện của Duy, tôi cũng phần nào thấy gia đình có đủ bố mẹ quan trọng biết nhường nào. Còn hiện tại lúc này đây bố mẹ tôi vẫn đang cãi nhau, và tôi nghĩ về điều đó, liệu họ có phải sắp rời xa nhau...
"Nếu rời xa nhau bảo tôi ở với ai thì không thể."
Vì ai, đến một lúc nào đó rồi cũng phải tự đi tìm ình một hạnh phúc. Không biết giờ tôi tính sao nữa , đang lo quá, phải hỏi Cường chó, P.nấm xem có cách gì thử họ không mới được.
[Đọc đến đây mình mong các bạn đang giận dỗi bố mẹ một điều gì đó hay những người đi làm , học xa không có thời gian về nhà thì xin hãy gọi điện thường xuyên về hỏi thăm bố mẹ hãy trân trọng để đến một lúc nào đó ta sẽ không phải hối tiếc về những việc đã làm. Còn những bạn tuy bố mẹ đã không còn nữa thì hãy cố gắng sống tốt hơn, hãy tìm những thứ tình cảm khác từ bạn bè, thầy cô, người thân, người yêu để bù đắp lại.]
Đỗ Trung Hiếu thân gửi bạn đọc !