Khương Đồng hơi thất vọng khi nhìn thấy cái lắc đầu của Alivera.
Tuy nhiên, có lẽ suy đoán của cậu đã có hướng đi.
Khi truy sát cậu và mẹ, người mà bọn chúng nhắm đến là cậu, vì được A Hy bảo vệ, chúng đã không ra tay được.
Sau đó La Bác đã đưa cậu về Bolia, nơi này là quê hương của tinh linh, ở đây cậu sẽ được an toàn đến khi trưởng thành.
Vậy câu hỏi đặt ra, vì sao A Hy lại bảo vệ cậu như vậy.
Nhưng lúc đó Alivera chỉ mỉm cười mà lặp lại câu nói cũ “Cả tôi và A Hy đều rất yêu quý cậu”.
Trở lại học viện pháp thuật Olad sau một giấc ngủ.
Khương Đồng suy nghĩ và quyết định đến gặp giáo sư An Khiết một chút.
Sau giờ học khắc nghiệt và bị tiếp tục làm “chuột bạch” của Huỳnh Uyển, cậu đi ăn trưa.
Vì học khác hệ nên Khương Đồng cũng không thường gặp các anh em cùng phòng của mình.
Nhưng Bách Nhiên lại rất hay gặp.
Vị chủ quản hỏa viện xinh đẹp này còn có vẻ khá quan tâm đến cậu.
Ví dụ như lúc này, chưa chờ cậu tới Bách gia thì đã được chủ động mời đến tham gia tiệc mừng thọ vào cuối tuần của Nguyên soái Bách Nhĩ, ông nội của Bách Trì.
Sau khi cha cậu mất, Cổ Lang đoàn tan rã, Bách gia trở thành cánh tay phải ủng hộ Hoàng tộc.
Bách Nhĩ cũng trở thành Nguyên soái.
Có lẽ một trong những lí do năm đó, bọn chúng không ra tay lật đổ Hoàng tộc được vì Bách gia cũng nên.
Khương Đồng đồng ý lời mời của Bách Nhiên.
Lúc ra khỏi nhà ăn còn kéo theo không biết bao nhiêu ánh mắt đủ thể loại.
Cậu không mấy quan tâm tiếp tục đi, quay về kí túc xá.
Vì cuối tuần sẽ tham gia tiệc mừng thọ, Khương Đồng sẽ không thể về nhà, vì vậy cậu gọi cho ba của mình trước.
Kì lạ có vẻ ba cậu lại không ở nhà, khung cảnh ở đó giống như đang ở trong rừng rậm hơn, tín hiệu còn khá yếu.
La Bác bảo cậu rằng ông rời Olad có chút việc, không cần lo lắng rồi tắt máy.
Khương Đồng tuy hơi lo lắng cho ba nhưng không thể làm gì hơn.
Chỉ có thể chờ ba trở lại.
Nghĩ một lúc cậu lại gọi giáo sư An Khiết.
Có vẻ giáo sư cũng đang trong giờ nghỉ ngơi, rất nhanh đã bắt máy.
Nhìn ông lão đầy tri thức trước mắt, Khương Đồng cũng đắn đo đôi chút.
An gia gần như là thế lực trung lập nhưng cũng từng là thầy của cha và ba cậu.
“Chào giáo sư, rất xin lỗi vì đã làm phiền ông lúc này” – Khương Đồng chào hỏi trước
“Không sao, ta cũng chỉ đang rãnh rỗi nghiên cứu vài thứ thôi, có muốn đến thư viện của ta không, nó rất lớn đấy!” – An Khiết hiền từ mời cậu pháp sư này đến thư viện ở nhà mình.
Ông quả thật rất có hảo cảm với cậu.
“Vậy cháu xin làm phiền nhé, giờ cháu sẽ đến ạ!” – Khương Đồng không từ chối.
Sau khi tắt máy, cậu đến An gia.
Dù là gia tộc lớn, An gia lại có vẻ an nhàn hơn các gia tộc khác rất nhiều.
Là gia tộc nổi trội nhất về hệ băng, hiển nhiên nơi An gia chọn tọa lạc lại là một khu dinh thự được xây dựng ở gần núi, nhiệt độ còn khá lạnh lẽo.
Tới nơi, Lion đã nhanh chóng xuất hiện tạo hỏa linh bao quanh Khương Đồng để cậu không bị lạnh.
Được sự giao phó của gia chủ, người hầu dẫn đường đưa Khương Đồng vào dinh thự, những cây thông lớn dọc đường đi được phủ một lớp băng nhẹ.
Nhìn phía xa trên đỉnh mái nhà dinh thự chính, cậu chợt phát hiện có một tinh linh với mái tóc bạc xám lạnh, đôi mắt lại có tím nhạt, làn da trắng đến mức như muốn trong suốt.
Trên người mang một bộ trang phục Kimono trắng, mái tóc dài được thắt bím xéo về phía trước người, đôi mắt lạnh nhạt nhìn mọi thứ xa xa.
Dường như đã thấy cậu đi cần đến dinh thự, cô bay từ đỉnh dinh thự xuống mặt đất trước mắt cậu.
Khương Đồng thấy người hầu đi lướt qua tinh linh, mở cửa mời cậu vào, cậu mới biết người hầu là người thường.
Tuy vậy, Khương Đồng vẫn lên tiếng chào vị tinh linh cao quý của gia tộc này trước – Hyouka.
“Xin chào, hẳn cô là Hyouka đúng không.
Tôi là La Đồng”
Khương Đồng có chút khó xử vì Hyouka vẫn đứng trước mặt nhìn chăm chăm vào cậu.
Giữa lúc không biết phải làm thế nào, Khương Đồng thấy Hyouka giơ tay lên, hỏa linh của Lion lặp tức bị dập tắt.
Lion sợ hãi ôm chặt cổ cậu làm Khương Đồng có chút đau.
Nhẹ nhàng vỗ đầu Lion bảo nhóc về nghỉ ngơi, chờ Lion biến mất, Hyouka cũng im lặng đi vào nhà.
Có lẽ vị tinh linh này không thích hệ hỏa lắm.
An Khiết ở trong nhà vui vẻ nhìn Khương Đồng và Hyouka đi vào nhà.
Ông chủ động dẫn cậu đến thư viện của An gia.
Quả nhiên xứng đáng là được gọi là thư viện, nơi này rộng không phải bình thường.
Có vẻ gia tộc này hiếu học hàng đời, dùng hẳn một căn dinh thự bên cạnh để làm thư viện.
Nhìn kho tàng đồ sộ này, Khương Đồng thật sự choáng ngợp.
An Khiết để cậu ngồi vào bàn trà, tự mình pha cho cậu một ly trà hoa cúc thơm lừng.
Nhìn cậu pháp sư nhấp một ngụm trà, đôi mắt còn nhìn Hyouka đang ngồi cạnh ông có chút buồn cười.
“Hyouka đôi lúc sẽ không quá hiếu khách, cháu là số ít pháp sư mà cô ấy cho phép vào cửa đấy!” – An Khiết cười khà khà rồi nâng tách trà lên uống.
Khương Đồng cảm thấy vị giáo sư này là đang chơi cậu mà.
Lỡ mà Hyouka không cho cậu vào cửa thì chẳng lẽ đuổi cậu quay về? May vì vẫn còn được vào cửa.
Cậu tiếp lời giáo sư.
“Còn may ạ.
Hôm nay cháu đến là có chút việc muốn thỉnh giáo giáo sư ạ” – Khương Đồng đặt tách trà xuống, nghiêm túc trình bày
“Ta cũng biết như thế, thỉnh giáo thì quá lời, cháu cứ hỏi đi, nếu biết ta sẽ trả lời cháu” – Vị giáo sư cũng nhận ra điều này từ sớm khi Khương Đồng nhận lời mời một cách dễ dàng như vậy.
“Tuổi đời còn ít nên cháu có chút không chắc chắn.
Giáo sư, ông nghĩ tinh linh có bằng lòng bảo vệ một người đến sống chết không?” – Khương Đồng cuối cùng cũng nói ra thắc mắc của mình.
“… Từ lúc ta được sinh ra đến tận lúc này, những gì ta thấy được đó là giá trị bình đẳng giữa pháp sư và tinh linh thuần chủng.Với tinh linh bán thuần chủng và nhân tạo thì lợi ích nghiên về phía pháp sư.
Nên là bên sống bên chết cũng không liên quan nhau.
Pháp sư chết, khế ước hết hiệu lực, tinh linh sẽ có lại sự tự do mà thôi” – An Khiết suy tư trả lời.
Nói thật, ông chưa từng thấy tinh linh bảo hộ pháp sư vô điều kiện.
Tựa như Hyouka vậy, cô ấy chỉ chiến đấu cho quyền lợi của mình mà thôi”
“Khế ước sinh mệnh!” – Hyouka bỗng nhiên lên tiếng.