“10 giờ sáng thứ Hai, đài quan sát khí tượng thông báo, nhiệt độ cao nhất ở thành phố chúng ta dự kiến sẽ đạt trên 35℃ trong 24 giờ tới, hãy cẩn thận say nắng và chú ý hạ nhiệt độ.”
Đó là thông báo đầu tiên Thời Diệp nhìn thấy sau khi mở điện thoại.
Thông báo thứ hai xuất hiện ngay lập tức có nội dung như sau:
“Vocalist Thẩm Túy của ban nhạc rock nổi tiếng trong nước, Người Du Hành Vũ Trụ, đã tự tử tại nhà vào ngày 21 tháng 7, một người biết chuyện đã tiết lộ rằng Thẩm Túy lạm dụng thuốc trong nhiều năm do áp lực tâm lí quá lớn, nghe nói anh đã bị đội trưởng Thời Diệp chèn ép…”
Thời Diệp đọc được một nửa thì vứt điện thoại qua bên rồi đi tắm.
Trời nóng nực, trong nhà lại không có điều hòa, ngày nào hắn cũng thức dậy với cơ thể nhễ nhại mồ hôi.
Mặc dù không có điều hòa trong cái thời tiết thế này thì chết người thật, nhưng Thời Diệp thực sự không muốn quay về chung cư, bây giờ hắn cần ở một khu nhà nhỏ đầy hơi thở cuộc sống thế này, lắng nghe những náo nhiệt xung quanh khiến hắn cảm thấy mình đang còn sống chứ chưa phải đã chết.
Lúc lau tóc bước ra ngoài, điện thoại vẫn đổ chuông.
Thời Diệp tạm thời chưa muốn nhận nên đi uống cốc nước rồi bật cái quạt điện nhỏ thó trong phòng khách thổi về hướng mình.
Chuông reo hồi lâu mới chịu ngừng, song cách vài giây lại vang tiếp.
Trong phòng rất yên tĩnh, nhạc chuông mặc định đơn điệu hòa với tiếng rung rè rè làm Thời Diệp bực khôn tả.
Hắn lắc đầu, thấy vẫn còn choáng váng… Uống rượu qua đêm đã khó chịu, mà thời tiết cũng khiến Thời Diệp cáu kỉnh nữa.
Mùa hè là mùa hắn ghét nhất.
Bất kể thế nào, mấy năm gần đây cứ đến giữa mùa hè là hắn như phát điên, động chút là cáu.
Lúc nhấc máy, hắn giận hết biết, trút lên cậu quản lí của mình: “Hết người này đến người khác gọi, chú sợ trời chưa đủ nóng nên vội đến đây châm lửa chỗ anh à?”
“Sao em dám.” Ngưu Tiểu Tuấn nói bằng giọng dè dặt, “Em chỉ nhắc anh lát nữa đừng quên đến công ty.”
Thời Diệp day day thái dương, giọng hời hợt: “À, thế hả.
Ngưu ma vương, đi ăn trộm cái quạt Ba Tiêu của vợ chú cái đi, quạt hết nền nhiệt cao báo động này rồi anh ra ngoài.”
Thời tiết này đi ra ngoài thì khác gì đâm đầu vào Hỏa Diệm sơn.
Thực ra bây giờ cả người Thời Diệp đang khó chịu, rượu thì chưa tỉnh, hoa mày chóng mặt.
Nhưng cái gã Thời Diệp này gàn dở, càng khó chịu càng cố tỏ ra mình ổn.
“Không được, anh đừng có đùa với em! Anh nhất định phải đến đấy!” Ngưu Tiểu Tuấn sốt ruột, “Anh có 9981 kiếp nạn cũng phải đến đây cho em, mặc dù tình hình bây giờ đang gay go nhưng cũng có cơ hội chuyển biến tốt, chúng ta phải nhìn về phía trước…”
Thời Diệp cắt ngang, “Anh mày không chỉ nhìn về phía trước mà còn nhìn bốn phương tám hướng cơ, không phiến diện như chú đâu.”
“Ừ được, đến cái mông anh Thời còn có mắt cơ mà… Ôi thôi không lắm lời nữa!” Ngưu Tiểu Tuấn không biết có nên khen Thời Diệp không, lúc này rồi mà thằng cha còn nói đùa huyên thuyên được, “Được rồi, đến nhanh đi, anh tin em, chuyện tốt đấy!”
Thời Diệp cúp điện thoại, nghĩ bụng, chuyện tốt thì chắc không có, hắn sắp chín rữa từ trong ra ngoài rồi đây.
Song dù sao vẫn phải đến công ty, hắn đã suy sụp quá lâu rồi.
Ba giờ chiều, Thời Diệp mệt mỏi lê dép tông đến hãng băng đĩa Haydn.
Lên tầng bảy, Thời Diệp bước ra khỏi thang máy, men dọc hành lang đi thẳng về phía trước, chẳng buồn ngó nghiêng gì thêm.
Quần áo lôi thôi lại còn cõng guitar, nhìn thế nào trông cũng thấy côn đồ.
Dọc đường đi, Thời Diệp gặp nhiều nhân viên hắn không quen, chúng nó đứng rõ xa hét “anh Thời Diệp ạ” rồi té lẹ, lí do thì quá hiển nhiên.
Thời Diệp chả quan tâm.
Hắn chậm rì rì đi qua hành lang, không thèm nhìn ảnh, áp phích hay cúp treo hai bên tường.
Trên hai bức tường là tất cả danh hiệu của các ban nhạc, ca sĩ dưới trướng hãng băng đĩa Haydn giành được trong những năm qua.
Có cúp, có ảnh bìa album số đặc biệt, có ảnh chụp chung trong lễ hội âm nhạc, có kỉ niệm của buổi hòa nhạc… của đoàn thể, của cá nhân, treo đầy hai mặt tường
Cái tên xuất hiện nhiều nhất là ban nhạc ‘Người Du Hành Vũ Trụ’ và những giải thưởng cá nhân nặng ký đều thuộc về một cái tên đơn giản: Thời Diệp.
Thực ra hồi còn trẻ, Thời Diệp rất nổi tiếng trong giới.
Hắn được coi là tay chơi nhạc thiên bẩm, mười lăm mười sáu tuổi đã làm mưa làm gió giới underground chỉ với một cây guitar.
Nhắc đến cái tên Thời Diệp, ít nhất là trong cộng đồng rock phương Bắc, ai cũng thật lòng tấm tắc một câu: Hàng cao thủ đấy.
Kể cả tính cách.
Sau này, mọi người lại giới thiệu thế này khi nhắc về hắn: Thời Diệp, tay guitar kiêm nhạc sĩ hiện tại của ban nhạc rock nội địa Người Du Hành Vũ Trụ.
Đúng vậy, sau này hắn thành lập một ban nhạc.
Khi Người Du Hành Vũ Trụ mới thành lập, thị trường âm nhạc ế ẩm, đặc biệt là ban nhạc, có thể nói là bị ghẻ lạnh đến tận Siberia.
Những ban nhạc trước đó đã từng đình đám một thời dù là folk music, rock punk hay pop, đại thể đều gác lại ước mơ âm nhạc để tìm việc khác kiếm cơm.
Nhưng điều đáng ngạc nhiên là Người Du Hành Vũ Trụ ra đời vào năm đó, album đầu tay cùng tên “Người Du Hành Vũ Trụ” đã ngay lập tức trở thành một hit nổi đình đám, chỉ mất vài tuần để album này đứng vững top 1 trên bảng xếp hạng album bán chạy nhất trong nước, thẳng tay đảo ngược trào lưu đang thịnh hành bấy giờ và đưa công ty thu âm độc lập Haydn chẳng mấy tiếng tăm đó trở nên lừng lẫy.
Thời Diệp là tâm điểm của nhóm nhạc này.
Không ngoài điều gì khác, bởi cách cư xử của Thời Diệp rất mang tính tranh cãi, có tài, có ngoại hình bắt mắt, không thể không nói hắn chính là trung tâm của đề tài.
Hắn lừng danh trong giới bởi vì quá tài năng.
Nhưng cũng lắm người chửi do tính cách hắn quá khó nhằn.
Khi các nhà phê bình âm nhạc khen ngợi Thời Diệp, họ luôn thêm một câu: Thời Diệp ấy à, mặc dù có tài đấy nhưng tính cách thế này chắc phải nếm ít khổ.
Từ đó tới giờ, ban nhạc Người Du Hành Vũ Trụ vẫn xuôi chèo mát mái, ba năm liên tiếp được bình chọn giải “Ban nhạc được yêu thích nhất” và cơ man các giải thưởng lớn nhỏ khác.
Họ đã tổ chức một tour diễn lớn nhất trong nước rồi phát hành vài album nổi đình nổi đám…
Ngay khi mọi người nghĩ rằng ban nhạc này sẽ càng ngày càng phất thì ca sĩ hát chính của họ đột ngột tự sát.
Thời Diệp cõng đàn dừng chân trước cửa, thoáng thở dài rồi mở cửa đi vào.
Ngưu Tiểu Tuấn đang ngồi ở cửa cau mày nhìn bộ đồ hắn mặc, lông mày giật giật nhưng sếp đang ở đây nên không tiện nói.
Sau đó gã chú ý đến cây đàn Thời Diệp cõng, bụng nghĩ ông tướng này đang yên đang lành tự nhiên vác đàn đến đây làm gì?
Vẻ mặt Thời Diệp vẫn thờ ơ.
Hắn tháo cây đàn xuống, đặt lên bàn hội nghị rồi nói với Cao Sách, người sáng lập Haydn, “Em đến rồi đây.”
Lúc đầu Cao Sách không nói gì.
Gã ôm cánh tay, nghía chiếc guitar trên bàn rồi quay lại nhìn Thời Diệp, cau mày ý hỏi: Có ý gì đây? Lại nữa?
Nhưng Thời Diệp không định đối diện với Cao Sách.
Ngồi xuống xong, hắn bắt đầu thả lỏng mình, tựa đầu vào ghế, ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo.
Cao Sách trông bộ quần áo hắn mặc, người ngợm thì hốc hác, thấy hơi xót xa, song chỉ chốc lát chúng đã biến thành cơn thịnh nộ.
Cao Sách không chịu nổi, bắt đầu hỏi tội: “Ông tướng ơi, anh đã bảo chú dạo này đừng có lên mạng, chú chửi bọn dân mạng làm gì cơ chứ?”
“Em không ưa, chửi thì chửi chứ sao.” Thời Diệp chống đầu, mi mắt chẳng thèm mở.
“Không ngờ chú cũng độ lượng gớm, Thẩm Túy ăn cây táo rào cây sung, phản bội xong đổi trắng thay đen, chú còn nói đỡ cho nó à?” Cao Sách cười khẩy, “Chú nghĩ mình là Bồ Tát đúng không? Chú nghĩ bọn dân mạng thích mắng là mắng được đấy à?”
“Dù sao cũng quen nhau một thời, người ta đã mất rồi, em không thích nhìn bọn thiểu năng trí tuệ đấy xàm ngôn.” Giọng Thời Diệp hời hợt, “Chúng nó dám buông lời bẩn thỉu với người đã khuất thì để em thay mặt giáo viên tiểu học dạy lại văn hóa ứng xử cho lũ dân mạng thời nay.”
Thật ra bây giờ Thời Diệp đang chóng mặt, chầu rượu hôm qua hẵng còn chưa tỉnh.
Hắn chưa từng tỉnh.
“Ai khiến chú thay mặt?! Thời điểm cam go như này là để chú thích cáu thế nào thì cáu à?!” Suýt nữa thì Cao Sách quăng luôn tập tài liệu trong tay, “Sao chú không để anh bớt lo tí nào thế!”
Thực ra, chính Thời Diệp đã giúp Cao Sách đưa hãng thu âm này đi lên.
Họ quen biết nhau bao nhiêu năm, mối quan hệ không giống như ông chủ với nghệ sĩ mà giống như những người anh em cùng chung hoạn nạn, hai người có gì là nói thẳng.
“Em đến để làm anh bớt lo đây.” Cuối cùng Thời Diệp cũng đứng dậy, đẩy cây đàn về phía Cao Sách, “Cây đàn này là anh tặng em hồi mới thành lập ban nhạc, giờ em trả anh.
Chẳng cần anh nói em cũng biết chuyện lão Thẩm ảnh hưởng nghiêm trọng như thế nào, em biết rất rõ.
Mấy hôm trước em có hỏi Tiêu Tưởng với Tiểu Chính, họ đều tôn trọng ý kiến của em, cho nên hôm nay em đến đây để nói với anh…”
Thời Diệp bảo: “Ban nhạc nên dừng ở đây thôi.”
Ngưu Tiểu Tuấn ngồi bên cạnh suýt chút nữa tim ngừng đập.
Gã biết chuyện này nghiêm trọng, bởi vì khi Thời Diệp nghiêm túc, giọng điệu hắn sẽ dịu dàng hơn, chậm rãi hơn, đây cũng là biểu hiện khi hắn tức giận và khi tâm trạng cực kì tồi tệ.
Bình thường Thời Diệp cư xử rất quái đản, cứ nói dăm ba câu lại đâm bị thóc chọc bị gạo, chẳng bao giờ mềm mỏng thế này.
Ngưu Tiểu Tuấn phát hoảng, không kiềm chế được nữa mới chạy qua lôi áo Thời Diệp: “Thời gia, đừng có mà nói càn…”
“Hai người biết em không nói càn mà.” Thời Diệp cảm thấy mình vẫn chưa tỉnh được chầu rượu tối qua, bây giờ lại còn đau đầu, chỉ muốn nói nhanh xong quay về ngủ, “Em không thích dông dài, ý của em là thế đấy, giờ em đang rất tỉnh táo, rất lý trí.”
Mặc dù Thời Diệp cố để mình trông thật bình thường, nhưng thực ra đầu hắn choáng váng, nặng như chì.
Nhiều tạp âm cứ văng vẳng trong tai, lúc Cao Sách nói chuyện cũng thế.
Hầu như đêm nào hắn cũng không yên giấc, đêm qua không ngủ được nên mới nốc cho đã.
Vừa tỉnh dậy đã phải ra khỏi nhà trong khí trời nắng nóng, bụng rỗng chưa ăn gì, giờ thì đầu óc quay cuồng, nôn nao trong người.
Thời Diệp rơi vào trạng thái này gần nửa tháng rồi.
Từ sau khi Thẩm Túy mất, hắn chẳng tỉnh được mấy hôm… Ý thức thì tỉnh mà cứ như là say mãi, không phân biệt được thật ảo.
Cơm thì ăn chẳng được mấy bận nhưng không bữa nào quên uống rượu.
Cao Sách không ngờ rằng gã chỉ định gọi Thời Diệp đến để cảnh cáo nó đừng có quậy nữa, kết quả là thằng nhóc vừa đến đã bảo nghỉ chơi?
“Không phải thế.” Cao Sách đứng dậy, lấy tay ấn Thời Diệp ngồi xuống, “Chú nghe anh nói trước đã…”
“Nói gì?” Thời Diệp cau mày, “Không có gì để nói hết.
Chuyện lão Thẩm thì ai trong band cũng phải có trách nhiệm, còn em chịu trách nhiệm lớn nhất.
Cao Sách, em nói thật với anh, em mệt lắm rồi, để em thư thả đi.”
Mặc dù nói thế này với Cao Sách nghe có vẻ giận cá chém thớt, nhưng thực ra Thời Diệp đang cân nhắc đến tính khả thi của việc giải tán… Hôm nay hắn mang đàn trả cho Cao Sách cũng là muốn nói với gã: Em thật sự rất mệt, mặc dù Thời Diệp trước mắt các người bây giờ trông cũng chẳng đến nỗi nào, nhưng em chỉ đang cố gắng để trông mình chẳng đến nỗi nào mà thôi.
“Mấy tuần nay bọn anh vẫn đang nghĩ cách cho chú, rồi chú vừa đến đã bảo quẳng gánh không làm nữa à?” Cao Sách cũng phát bực vì lời của hắn, “Mỗi lần có chuyện là chú toàn thế này, chú có mệt không? Anh cho chú yên tâm ở nhà, bình tĩnh lại, chú bình tĩnh xong thì kết quả như này à?”
Thời Diệp im lặng chốc lát mới nói, “Cao Sách, em thật sự cảm thấy…”
“Chú đừng có em cảm thấy, trước tiên nghe anh nói.” Cao Sách bực mình xua tay, “Anh biết chuyện của Thẩm Túy ảnh hưởng chú nhiều, chú cũng buồn…”
“Em không buồn, ngược lại em còn giận anh ta.” Thời Diệp cắt ngang ngay lập tức, “ Đồng thời em cũng không hiểu anh ta.”
“Rồi rồi rồi, không nhắc Thẩm Túy nữa, nói chuyện khác, chuyện vui đi.” Cao Sách biết điều chuyển qua chuyện khác, “Đáng lẽ tuần trước định báo chú rồi, nhưng mà nghĩ bụng thôi ăn chắc mặc bền đã rồi bảo chú sau, nên đợi bên kia xác nhận xong anh mới gọi chú đến gặp người ta, sau này đừng nghĩ về chuyện quá khứ nữa, quên nó đi, bắt đầu lại từ đầu.”
Thời Diệp cảm thấy có gì đó là lạ, nhướng mày hỏi: “Bắt đầu lại từ đầu cái gì cơ? Gặp ai?”
Cao Sách không trả lời mà hỏi Ngưu Tiểu Tuấn bên cạnh: “Vẫn ở đây đúng không?”
“Vẫn còn, Chung Chính với Tiêu Tưởng đều nói chuyện với thằng bé rồi, chắc là người cùng đường nên hợp cạ lắm, đang hát luôn kia kìa.” Ngưu Tiểu Tuấn tự động đứng dậy dẫn đường, gọi Thời Diệp, “Đi nào Thời gia, đi thưởng thức âm thanh trời ban này.”
Thời Diệp chả hiểu gì bị Ngưu Tiểu Tuấn với Cao Sách kéo vào phòng luyện tập, vừa không có tí sức nào vừa không tự nguyện nên hắn vẫn cúi đầu, chẳng quan tâm đến ai.
Sau khi đưa hắn vào, Cao Sách mới giải thích bên tai Thời Diệp: “Đây là miếng bánh trên trời rơi xuống đấy, tặng chú một món bảo bối.
Sau này quên Thẩm Túy đi, cậu này khủng lắm luôn, theo anh thấy thì em ấy hợp với Người Du Hành Vũ Trụ hơn.”
Ngưu Tiểu Tuấn cũng ở bên cạnh phụ họa: “Anh Thời, mặc dù Thẩm Túy mới đi, nói thế này hơi khó nghe nhưng em chỉ bàn việc thôi.
Ngài cũng biết đấy, phong cách sau này của Thẩm Túy thua xa những gì chúng ta mong đợi, khả năng thể hiện với thiên phú của cá nhân anh ta quá là hạn chế, hồi trước bao nhiêu lần band mình mâu thuẫn cũng do Thẩm Túy hết còn gì? Em chẳng dám chắc tìm người mới vào thời điểm cam go như này là đúng hay sai, nhưng em đảm bảo, anh cần cậu hát chính này.”
Thời Diệp nghe xong còn chẳng buồn mở mắt nhìn.
Hắn mệt, dạ dày nôn nao, đầu óc váng vất.
Chẳng muốn nhìn, chẳng muốn ngẩng đầu lên nhìn tí nào.
Bây giờ Thời Diệp không muốn nghĩ gì hết, hắn chỉ muốn về nhà trùm đầu ngủ một giấc, nếu không ngủ được thì đeo tai nghe thưởng thức vài bài hard rock, bật max volume, uống mấy lon bia.
Gì mà vocalist mới, gì mà Người Du Hành Vũ Trụ, gì mà khát vọng về rock, về ước mơ âm nhạc, cút mẹ hết đi.
Lúc Ngưu Tiểu Tuấn kéo Thời Diệp ngồi xuống ghế, tiếng nhạc bỗng vang lên.
Một giai điệu rất quen, Thời Diệp nhận ra là “The Scientist”.
Thời Diệp vốn đang che mặt che mắt, nghe được hai câu, hắn mới kinh ngạc, hàng mi thoáng chớp trong lòng bàn tay.
“Come up to meet you.”
“Tell you I’m sorry.”
Giọng hát rất êm tai.
Vụn vỡ, cảm giác hơi khàn, âm sắc khỏe, là chất giọng hời hợt nhưng rất ngầu và cực kì tương thích với rock, giọng vô cùng đặc biệt.
Thời Diệp lờ mờ có cảm giác quen thuộc.
Hắn ngập ngừng ngẩng đầu lên…
Khoảnh khắc khuôn mặt đó hiện rõ trong tầm mắt, Thời Diệp nghĩ mình đang mơ.
Dẫu sao, người này cũng không nên xuất hiện ở đây, không nên có bất kì sự giao thoa nào với cuộc đời Thời Diệp nữa.
Ngoài tay trống quen thuộc Tiêu Tưởng với tay bass Chung Chính, còn một sự hiện diện chói lóa khác xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Cậu trai đó mặc áo sơ mi trắng vừa vặn, dáng người cao lớn, cậu nhắm mắt lại, vừa đàn vừa hát, thoạt trông thật chăm chú.
Ngũ quan cậu ấy rạng ngời đến mức hễ gặp là không thể quên được, phong cách hơi lạnh lùng, trông cậu thoáng một nét xa cách khó hiểu.
Khoảnh khắc đó, Thời Diệp nghĩ, là em ấy
Cậu nhóc đó… đã trưởng thành hơn một chút, không còn vẻ ngây ngô hồi mới lớn, cũng cao lớn hơn nữa.
Đã lớn rồi.
Cao Sách ngồi xuống, nói bên tai Thời Diệp: “Chú có nhớ ‘Galileo-S’ hồi trước bọn mình nói không? Cái cậu celeb nổi đình đám chuyên cover nhạc mà có cả đống fan đấy, cao thủ chơi keyboard, stream không lộ mặt, cậu nhóc cover nhiều bài của Người Du Hành Vũ Trụ lắm.
Lúc cậu nhóc tìm Ngưu Tiểu Tuấn bọn anh còn không để ý cơ, xong người ta đến thẳng đây làm anh mày sợ hết hồn! Ai ngờ người thật xuất sắc thế, cái mặt trời sinh làm ngôi sao đấy.”
Thời Diệp run lên, cố gắng tìm kiếm thông tin liên quan đến cái tên ‘Galileo-S’ trong bộ óc quay cuồng…
Đúng rồi, có lần cậu streamer này cải biên bài “Giữa ngân hà” của Người Du Hành Vũ Trụ, bản cover đó đã nổi tiếng, nó hot đến mức một gã chả lên mạng bao giờ như Thời Diệp cũng biết chuyện này, hắn bị các thành viên trong band dí đầu bắt nghe một “Giữa ngân hà” trữ tình và dịu dàng hơn.
Lúc đó Thời Diệp đã đánh giá thế nào… Hình như hắn nói: Giọng rất êm tai, đúng kiểu tôi thích, gợi cảm hơn giọng Thẩm Túy… Đừng nói với Thẩm Túy đấy.
Ngưu Tiểu Tuấn bên cạnh tiếp tục quảng bá sản phẩm: “Anh Thời, tên thật của cậu ấy nghe giống nghệ danh lắm, là Thịnh Hạ* đó! Cậu ấy cực kì nổi tiếng trên mạng, nhiều người trong cộng đồng chơi keyboard cũng thích share video của nhóc này.
Mà cậu chàng cũng khiêm tốn, chưa lộ mặt bao giờ, anh xem đấy, hình tượng siêu đỉnh đúng chưa!”
(Thịnh hạ (盛夏) là giữa mùa hè.)
Thời Diệp không còn nghe thấy tiếng lải nhải của Cao Sách với Ngưu Tiểu Tuấn.
Bởi vì cậu trai trong tầm nhìn bỗng mở mắt, thoạt đầu cậu thờ ơ nhìn về phía trước, tìm kiếm bóng dáng ai, nhưng chỉ một giây sau, ánh mắt lạnh lùng đó chạm phải đường nhìn của Thời Diệp.
Đôi bên nhìn nhau, cả hai đều sững người.
Trong nháy mắt đó, Thời Diệp không thể biết mình đang vui hay buồn, song hắn biết ánh mắt đó đã kéo mình vào một đoạn hồi ức… xảy ra vào giữa hè, người trong cuộc tên là Thịnh Hạ, nhạc dạo của câu chuyện đó cũng nóng.
Kí ức về một mùa hè vô lý, nực cười, mơ hồ và tiếc nuối.
Ngay từ đầu Thịnh Hạ đã hoảng hốt, thậm chí còn lỡ mất nhịp tiếp theo.
Song cậu nhanh chóng bình ổn, lập tức trở lại trạng thái điềm tĩnh, đồng thời chẳng tránh né hay khước từ mà đối mắt với Thời Diệp.
Còn Thời Diệp say túy lúy bên này thì chẳng hề bình tĩnh được như thế.
Hắn ngây ra, chỉ cảm thấy gương mặt thoạt quen thoạt lạ của Thịnh Hạ lúc thì phóng to lúc thì thu nhỏ trong tầm mắt mình, âm thanh nghe được cũng lùng bùng…
Rất nhiều tiếng động.
Ngoài tiếng hát của Thịnh Hạ trước mặt, còn có tiếng gào của Thẩm Túy, tiếng chửi rủa của người yêu nhạc, tiếng la hét, tiếng cãi vã…
Còn cả tiếng nhạc… Guitar, bass, keyboard, trống… Những âm thanh, hình ảnh đó tụ lại rồi vỡ tung trong đầu Thời Diệp…
Cuối cùng là hình ảnh Thịnh Hạ sợ hãi đẩy hắn ra.
Hôm đó là sinh nhật mười tám tuổi của Thịnh Hạ, biểu cảm của cậu trong bức ảnh rất méo mó và sợ hãi.
Cậu ấy đang nói, “Anh Thời Diệp…! Anh đừng như vậy mà!”
Rồi gương mặt của Thịnh Hạ cũng vỡ tan.
Mặt Thời Diệp tái mét.
Hắn cảm thấy trời đất quay cuồng trong mớ âm thanh hình ảnh rối bời… Ngay sau đó, hắn há miệng ói ra đầy đất ngay trước mặt tất cả mọi người.
Tiếng ca vẫn không dứt.
Cậu chàng tên Thịnh Hạ này quả là một ca sĩ chuyên nghiệp, mặc dù thấy Thời Diệp phản ứng như thế nhưng cậu vẫn hát nốt lời ca cuối cùng với đôi mắt đỏ hoe:
I’m going back to the start.Tác giả:
Nhắc nhở, hai nhân vật chính đều kì cục, hâm hấp.
Thời Diệp là ngạo kiều công, rất chảnh, xấu tính.
Thịnh Hạ khá dịu dàng, ngố, đần, cả hai đứa đều ấu trĩ, quái đản.
Nếu không chấp nhận được xin hãy dừng chân đúng lúc, đừng đọc tiếp rồi khiến bản thân mình khó chịu xong chửi bới nhân vật, xin cúi đầu cảm ơn..