Người Du Hành Vũ Trụ


Lúc Thịnh Hạ về đến nhà thì mưa đã tạnh.
Thật ra đội mưa về nhà cũng chẳng có cảm giác gì, phải đến khi vào thang máy cậu mới thấy lạnh.
Về đến nhà, cậu vội vàng tắm nước nóng, được nửa chừng thì tự nhiên mất nước, đèn phòng tắm tối om.

Cậu lau người bước ra ngoài, suy ngẫm chốc lát mới nghĩ ra, hình như là mất điện, song nghiên cứu cả buổi vẫn không hiểu công tơ điện là thế nào, cũng không biết đóng tiền điện ở đâu, đành phải gọi điện cho bạn cùng phòng đại học là Chu Xán để xin giúp đỡ.
Giọng Chu Xán đầy bất lực: “Đấy là lý do tớ bảo cậu ở ghép với người khác đi, cậu nhìn cậu xem, đến thường thức cũng chả biết.”
“Tớ không thích sống chung với người khác.

Tớ vừa mới ra ở riêng, cậu phải để tớ quen dần chứ.” Thịnh Hạ thở dài, “Dạy cho tớ nhanh nào, lát nữa tớ phải live stream nữa, hứa với fan rồi.”
Chu Xán hướng dẫn cậu từng bước để thanh toán tiền điện, nhắn nhủ thêm vài mẹo cơ bản trong cuộc sống, đoạn lo lắng hỏi thăm: “Cậu chưa ký hợp đồng với công ty nào à? Hồi trước mấy công ty làm về live stream với thu âm cũng tìm đến cậu còn gì, cậu không cân nhắc tí nào thật ấy hả? Đảm bảo kiếm được nhiều hơn cậu dạy trẻ con đánh đàn.”
Thịnh Hạ rót cho mình cốc sữa tươi, đáp bằng giọng bình thản: “Ký rồi.”
“Ô, thông suốt rồi đấy à?” Giọng Chu Xán mừng rơn, “Ký ở đâu cơ? Ôi giời, giàu sang đừng quên nhau bạn nhé! Đừng quên ngày xưa anh chăm chú thế nào! Ơ sai sai, bây giờ cậu cũng hot dã man mà nhỉ.

Công ty nào? Ký bao nhiêu vậy?”
“Hãng băng đĩa Haydn.” Thịnh Hạ uống một hơi hết cốc sữa, “Không lấy tiền, chỉ bảo sếp trả tiền thuê nhà hàng tháng cho tớ thôi, sau này có việc thì tính sau.

À, tớ vào ban nhạc Người Du Hành Vũ Trụ đó, cậu cũng biết mà, chính là Người Du Hành Vũ Trụ đó đó.”
Hồi học đại học, Thịnh Hạ được công nhận là một kẻ lập dị.
Thậm chí đôi khi Chu Xán còn nghĩ Thịnh Hạ là một cái xác không hồn, dường như cậu không thể đạt được mục đích giao tiếp với mọi người xung quanh thông qua ngôn ngữ, bởi có lúc bạn không hiểu cậu ấy nói gì, cũng như cậu ấy không lắng nghe bạn.

Có người nghĩ Thịnh Hạ khó gần, song Chu Xán biết Thịnh Hạ chỉ khác người thôi.
Dễ hiểu mà, người làm nghệ thuật thường khá kì lạ, nhưng nghệ sĩ thì vẫn phải ăn, phải đóng tiền điện, cho nên Chu Xán không chấp nhận được.
“Không lấy tiền á?” Giọng Chu Xán lập tức vút cao, “Ông gì ơi, ông là cậu ấm nhà giàu nứt đố đổ vách không lo cơm áo gì đấy à? Lại còn ban nhạc Người Du Hành Vũ Trụ?! Hát chính của họ tự sát còn gì, đợt trước toàn tin tiêu cực, cậu vào làm gì?”
Giờ Chu Xán cũng đang làm việc liên quan đến âm nhạc, đương nhiên cậu biết đây không phải chuyện nhỏ.
“Chu Xán.” Thịnh Hạ cầm cốc nhìn ra ngoài cửa sổ, thình lình nói, “Cậu có thấy hình như mưa cũng có cảm xúc không? Có khi tức tối, rất mau hạt.

Có khi dịu dàng, rả rích không thôi.

Có khi oán hận, liên miên chẳng dứt, rồi cách quãng, không mau hạt, cũng không nhỏ, song vẫn rơi.

Mà có lúc hân hoan, hạ xuống làm dịu lòng người…”
“… Thôi dừng.” Chu Xán đã quá quen với cách nói chuyện của Thịnh Hạ, thỉnh thoảng khứa này rất hay thở ra mấy câu quái đản, “Ai biết mưa này vui hay buồn, Chu Xán anh đây đang rất không vui, cậu nói rõ tớ nghe xem rốt cuộc là sao!”
Chu Xán vừa dứt lời thì đồng hồ báo thức của Thịnh Hạ reo lên.

Hầu hết mọi người bây giờ đều lấy điện thoại làm báo thức nhưng Thịnh Hạ vẫn dùng đồng hồ báo thức bé bé đặt ở đầu giường.

Đồng hồ của cậu đặc biệt lắm, là em Hello Kitty váy hồng trông như đồ chơi trẻ con, khi chuông reo có tiếng chim hót vui nhộn.
Đây là món quà sinh nhật ác ý từ các bạn cùng phòng thời đại học, vì Thịnh Hạ lúc nào cũng mơ mơ màng màng, quên giờ nào nên làm việc gì, không đâu lại đánh đàn với soạn nhạc nhập tâm đến nỗi quên ăn quên ngủ, thế rồi mọi người mua tặng cậu một chiếc đồng hồ báo thức để cậu tự nhắc nhở bản thân.
Thịnh Hạ bước sang tắt báo thức, cuối cùng nói với Chu Xán: “Đến giờ làm việc rồi, nói sau nhé.” Nói đoạn cúp máy cái rụp.
Trước máy tính có một dàn thiết bị khá xịn, đặt đàn với các loại nhạc cụ khác, tiện cho việc ghi âm bài hát và quay video.

Bây giờ thi thoảng cậu vẫn live stream, một tháng hai, ba lần.
Thật ra Thịnh Hạ không biết dân mạng xếp cậu vào nhóm nào.

Vlogger? Streamer? Nhạc sĩ? Cậu cảm thấy mình chẳng được xếp vào loại nào.
Hồi còn là sinh viên năm nhất, Chu Xán tình cờ quay lại vài video cậu đàn hát không lộ mặt rồi up lên mạng, không ngờ được mấy trang lớn share bài rồi còn đánh giá tính chuyên nghiệp nghiêm túc lắm, đó cũng là khởi đầu cho ID ‘Galileo-S’ bộc lộ tài hoa.
Sau này, ‘Galileo-S’ ngày càng nổi tiếng, bao nhiêu nền tảng live stream đình đám rồi thì các công ty âm nhạc đều vươn cành ô liu với cậu, mà khi đó Thịnh Hạ mới chỉ là sinh viên năm ba.
Lúc đó bạn cùng phòng đều khuyên cậu kí hợp đồng, chỉ riêng cái mặt này thôi đã đủ kiếm bộn, thanh xuân có hạn, cớ sao không làm?
Điều kỳ lạ là Thịnh Hạ từ chối mọi cơ hội kiếm tiền, bướng bỉnh duy trì ‘Galileo-S’ trên mạng, lúc đó Chu Xán từng hỏi cậu: “Cậu đang tính làm gì vậy?”
Vào thời điểm đó, phần lớn thu nhập của Thịnh Hạ đến từ việc làm gia sư dạy dương cầm.
Thật ra nhìn Thịnh Hạ… từ trên xuống dưới không chỗ nào giống một người có gia cảnh bần hàn, cậu biết chơi nhiều nhạc cụ, những thứ cậu mang đến trường thứ nào thứ nấy đều đắt hết hồn, huống chi cậu còn chọn âm nhạc, nhất là chuyên ngành bọn họ đang theo học, nhà ai mà không khá giả.
Nhưng có vẻ quan hệ của Thịnh Hạ với gia đình không mấy tốt đẹp, cuộc sống hơi túng quẫn, cứ phải đi làm thêm ngoài.
Làm gia sư dạy kèm thu nhập chỉ thường thường, coi như đủ ăn đủ mặc, so với live stream hay debut các thứ thì chẳng đáng là bao.
Khi ấy Thịnh Hạ ngẫm nghĩ đôi chút rồi trả lời: “Tớ muốn được nhiều người công nhận hơn nữa, càng có nhiều cơ hội để… Nếu người đó xem được video của tớ, tớ mong anh sẽ nhận ra.”
“Người cậu thích à?” Chu Xán vừa ghen tị vừa xúc động: “Đỉnh đấy, bé là giai ngây thơ nai tơ đến từ thế kỷ trước phải không? Thích thì nhích, gặp người ta mà tỏ tình, video của cậu còn chẳng lộ mặt thì cho người ta xem cái gì?”
Lúc đó Thịnh Hạ bướng bỉnh đáp: “Anh ấy sẽ xem được.”
Thịnh Hạ bước đến bàn làm việc, bật máy tính xong cậu chạy thử các thiết bị, mở phòng rồi bắt đầu phát sóng.
Xong xuôi, cậu tự túc thử đàn cho thuận tay đôi chút, không hát cũng chẳng chuyện trò.
Thịnh Hạ trước nay chưa bao giờ chào hỏi cho phải phép gì hết, mở phòng live là bắt đầu làm chuyện của mình, khi thì đàn hát, khi thì xem bình luận rồi giải đáp thắc mắc, fan cậu cũng quen cả rồi.
Đàn xong một khúc, Thịnh Hạ ngẫm nghĩ rồi bảo: “Hôm nay là một ngày hợp để hát ‘Tường mưa’ của Người Du Hành Vũ Trụ, hồi trước tớ từng cải biên đôi chút, mọi người nghe thử xem sao.”
Cậu vừa dứt lời, sóng bình luận ùa lên màn hình:
“Lại nữa, lại là chương trình thí điểm của Người Du Hành Vũ Trụ nữa.”
“Ôi, S có đọc tin tức không vậy, Thời Diệp với Thẩm Túy của Người Du Hành Vũ Trụ giờ sắp bị người ta chửi thăng thiên rồi, ngày nào cậu cũng hát nhạc của họ mà không sợ mất fan à?”
“Chỉ nói về tác phẩm, không bàn đến nhân phẩm, xin mọi người cẩn trọng lời nói, đây là phòng live của S.”
“Hỏi tí: Có bài nào của Người Du Hành Vũ Trụ mà S chưa cover không?”

Thường thì lúc hát, Thịnh Hạ sẽ không bao giờ đọc bình luận.

Cậu nhẩm lại bản cải biên trong đầu rồi bắt đầu đàn.
Phong cách của cậu khá đơn giản, xưa nay đều tự đàn tự hát, không quá cầu kỳ.

Nhưng vừa hay Galileo-S ấy cũng chỉ nổi vì giản đơn, suy cho cùng, đôi khi những thứ quá phức tạp sẽ làm mất đi vẻ đẹp nguyên bản của nó, hay thì hay thật đấy, song nghe nhiều sẽ ngán, chẳng còn kí ức gì.
Thịnh Hạ hay ở âm sắc đặc biệt, kĩ thuật vừa đủ, phong cách nhẹ nhàng gọn ghẽ, gây dấu ấn khó quên.
Trên mạng từng có người bình luận vui về giọng cậu: Giọng Galileo-S rất đặc biệt.

Âm sắc bẩm sinh của cậu ấy không hẳn tuyệt đỉnh nhưng cực kì phong cách, nghe sang lắm.
Từ “phong cách” này thật sự là khéo léo.
Trong số các tác phẩm mà Thịnh Hạ đã làm, bất kể video hay live stream thì cậu cũng chưa bao giờ dùng sound card*, và không chỉnh âm, dường như đang nói “Tôi hát tạm thế thôi, bạn nghe đại đi”, không chỉ giấu mặt mà còn chẳng tương tác với người hâm mộ, cả phong cách live stream lẫn làm video đều toát lên vẻ bất cần, tùy ý…
(Sound card (card âm thanh) là một thiết bị giúp biển đổi tín hiệu số thành dải âm mà con người có thể nghe được, hay hiểu đơn giản là một thiết bị cho phép truyền âm thanh từ microphone vào máy tính.)
Nhưng điều kỳ lạ là rất nhiều người thích xem cậu.

Hoặc có lẽ bí ẩn một chút sẽ khiến người ta thêm phần tò mò.
Thịnh Hạ hát xong “Tường mưa”, cậu bỗng nói: “Có được không? Tớ thấy tạm ổn.”
Dường như cậu cũng chẳng đợi câu trả lời từ ai, song vẫn quen miệng nói thêm: “Mọi người đừng so sánh với bản gốc nhé, Người Du Hành Vũ Trụ không cần so sánh mình với ai.”
Và thế là sóng bình luận lại vụt qua:
“Lại nữa, lại nữa, lại bắt đầu khen Người Du Hành Vũ Trụ như thường lệ.”
“Tôi vẫn muốn so sánh í, xin lỗi nhưng mà thấy S hát hay hơn.”
“Sao vẫn có thằng bơm đểu thế nhỉ? Không yên ổn nghe nhạc được hay gì?
“Cảm giác hôm nay giọng S hơi khàn, chẳng có tinh thần gì cả, hay là không vui?”

Như thường lệ, Thịnh Hạ không nhìn màn hình, cậu lướt điện thoại tìm bài hát cần biểu diễn tiếp theo.
Cậu hay live khoảng 40 phút, hầu hết thời gian đều hát, song hôm nay mới ca đến bài thứ tư thì thấy người nong nóng, họng hơi ngứa.

Thoạt tiên cậu cố chịu, sau mới không nhịn được bật tiếng ho khan.
Đến khi ho tới mức phải tạm dừng, Thịnh Hạ thở dài.
Sáng sớm cậu đi kèm đàn cho một nhóc, đây là lần đầu tiên cậu dạy trẻ nhỏ như thế chơi đàn, dạy bé nhỏ đòi hỏi rất nhiều kiên nhẫn và khó để giao tiếp hơn bình thường.

Hôm nay cậu phải nói nhiều gấp ba, người mệt lử.
Chẳng may lúc về mắc mưa.

Cậu ghét nhất là mưa, còn quên mang dù, điều này càng khiến cậu thấy tồi tệ hơn.

Cậu nghe album mang tên “Nghi lễ” của Người Du Hành Vũ Trụ trong lúc rong ruổi về nhà, thậm chí nghe chăm chú đến mức để vuột mất một lượt đèn xanh.
Mưa của hôm nay thật buồn, Thịnh Hạ bị ướt mưa buồn nên thấy không vui.
Căn phòng rất yên tĩnh, thậm chí là im lặng.

Vì cậu thường đánh đàn nên thuê phòng cách âm tốt, đóng cửa sổ lại không nghe được tiếng mưa rơi bên ngoài.

Chẳng còn âm thanh nào lúc này, như đặt mình trong một căn mật thất im lìm.
Thịnh Hạ bỗng khao khát kết nối với người khác.

Nếu không, sự sầu muộn dày đặc nơi đây sẽ bóp nghẹt cậu.
“Tớ không khỏe lắm, mình nói chuyện chút nhé.” Thịnh Hạ thở một hơi nhẹ nhõm, “Tớ chia sẻ chuyện không vui nhé.

Tuy tớ không vui, nhưng tớ mong mọi người đều được vui vẻ.”
“Hôm nay là thứ Ba, lẽ ra thứ Ba của tớ vốn màu cam, mà hôm nay mưa.

Lúc đi tớ vô tình giẫm trúng vũng nước, đôi tất màu cam của tớ bị ướt, tớ không vui.”
Trên màn hình lại ào ào…
“Ối giời lại bắt đầu, lại bắt đầu kìa! Cảnh báo phía trước, S chuẩn bị giảng bộ môn cuộc sống sắc màu của cậu ấy đó!”
“Tôi mới đến, xin được khai sáng môn cuộc sống sắc màu là gì thế ạ?”
“Lớp phổ cập khoa học login: S nghĩ mỗi ngày trong tuần đều có màu sắc riêng, từ thứ hai đến chủ nhật theo thứ tự là: đỏ, cam, vàng, lục, chàm, lam, tím, mỗi ngày ứng với một màu riêng biệt và cậu ấy sẽ đi tất có màu tương ứng với ngày đó!”
“Chẳng hạn như hôm nay thứ ba, là màu cam này, hôm nay S đi tất màu cam.”
“Cuộc sống sắc màu đỉnh của chóp!”
“Vừa mới vào, sao cậu streamer này nói chuyện kiểu quái gì thế?”

Thịnh Hạ bỏ ngoài tai những vấn đề cậu không thể trả lời cũng như không nhất thiết phải trả lời trên màn hình, cho đến khi đọc được một bình luận: “Dính mưa nên thấy không khỏe đúng không, sao ra ngoài mà không mang ô, rõ ràng đêm qua đã bắt đầu mưa rồi, không xem dự báo thời tiết à?”
Viết dài, mà nghiêm túc.
Hình như nạp VIP hay sao đó, font to quá đáng lại còn chữ đỏ, nổi bần bật giữa sóng bình luận.

Vừa khéo là Thịnh Hạ bị cận nhưng ghét đeo kính, cậu nhìn một cái đã đọc được ngay.
Thịnh Hạ nghĩ ngợi, chống cằm lên bàn, cậu trả lời: “Lúc tớ ra ngoài thì trời chưa mưa, tớ tưởng sẽ không mưa nữa.

Uống thuốc rồi ngủ một giấc là khỏe ngay, không có gì to tát cả.”
Những bình luận sau đó lại khiến Thịnh Hạ thấy chán.

Cả tá người trêu cậu, bày tỏ với cậu, một số nhỏ thì đá thúng đụng nia nói kháy.

Thịnh Hạ trước giờ đọc xong không bao giờ để bụng, mà híp mắt nhìn lâu khó chịu lắm, không thèm đọc nữa.
Nói chuyện chẳng vui bằng hát.
Cậu nhìn thời gian, còn 15 phút nữa mới hết giờ livestream.

Thịnh Hạ định cố chịu hát thêm một lát, rồi sẽ qua nhanh thôi.
“Bài tiếp theo là ‘Season in the Sun’, mong ngày mai trời đừng mưa.” Hình như Thịnh Hạ thoáng cười, “Tớ thích bản của Cobain hát, có người thấy buồn quá nhưng mà riêng tớ thấy dịu dàng lắm, mọi người có thể xem video trực tiếp ấy, hình ảnh trông ấm áp mà.

Ừm, tớ bắt đầu nhé…”
Hát được nửa chừng thì Thịnh Hạ cảm thấy ngứa họng, rất khó chịu, giọng càng ngày càng khàn, nhưng mà thế lại giống giọng Cobain.
Cậu cau mày hát đến “I was the apple of the shiny sun” thì ho khù khụ, ho rất lâu.

Thịnh Hạ đành phải dừng lại uống cốc nước rồi mới ngồi về nói vào micro: “Xin lỗi, lại nhé.”
Thịnh Hạ cố dằn sự khó chịu xuống, đàn khúc nhạc dạo rồi hát lại, song mới hát được hai câu, chiếc điện thoại đặt cạnh máy tính bỗng reo vang, cậu đành phải nói xin lỗi vào micro vì bị cắt ngang giữa chừng, tắt âm điện thoại chuẩn bị hát tiếp.
Nhưng mới tắt được một giây, bên kia đã gọi lại.

Vẫn một dãy số xa lạ không tên.
Mọi thứ của hôm nay đều không suôn sẻ, Thịnh Hạ không còn tâm trạng, đành phải nhận điện thoại: “Ai đấy ạ?”
Thời Diệp ở đầu dây bên kia cũng không vui vẻ gì cho cam, giọng điệu bất thiện: “Cáu với ai đấy? Không muốn nhận điện thoại của tôi à?”
Thời Diệp nhìn chằm chằm vào bóng dáng ai đang ngây người trên màn hình máy tính.
Không thấy mặt Thịnh Hạ, chỉ thấy được từ cổ trở xuống, nửa thân trên cậu mặc chiếc áo ở nhà màu trắng.

Ngón tay cậu đặt trên phím đàn xinh lắm, thon dài, xương cũng đẹp vô ngần, đang vô thức đặt trên phím C.
“Anh là…” Hồi lâu sau Thịnh Hạ mới tìm lại giọng mình, “Thời…”
Thời Diệp không muốn 120 ngàn người trong phòng live nghe thấy tên mình, cắt ngang luôn: “Tôi Thời Diệp đây.”
“À…” Thịnh Hạ im lặng, cũng mới nhớ ra mình đang live stream, “Thì, tìm em có chuyện gì vậy… anh?”
Thời Diệp bị cậu gọi cho đần người ra.

Hồi trước nói thế nào cũng không chịu gọi, giờ mở miệng là gọi anh.
Thời Diệp nhắm mắt kìm nén cảm xúc dâng trào trong mình: “Cao Sách bảo tôi đưa mọi người đi ăn một bữa, em ra ngoài ngay bây giờ đi, cúp điện thoại tôi gửi địa chỉ cho, 20 phút sau có mặt.”
“Nhưng mà em vẫn…” Thịnh Hạ ngập ngừng, “Với cả giờ mới là 3 giờ mà? Mình ăn trưa hay tối ạ?”
Thời Diệp nghĩ bụng ai mà biết ăn trưa hay tối, giọng vẫn ác liệt: “Hôm nay bận gì? Không rảnh hay là sao?”
Dù biết người bên kia không thấy nhưng Thịnh Hạ vẫn vô thức lắc đầu: “Rảnh ạ, em đi sửa soạn ngay đây.”
Cúp máy, Thời Diệp nhìn thấy Thịnh Hạ mân mê điện thoại trên tay nhìn một lúc.
Trên khung bình luận có người hỏi S sao thế, có việc cần ra ngoài à, còn hỏi S định quịt live đúng không, rõ ràng một tháng live có 1-2 lần mà còn quịt nữa, chơi không đẹp gì cả.
Lúc Thịnh Hạ nói, giọng cậu đã vui trở lại.

Cậu nói vào micro: “Lát nữa tớ được đi ăn với nhạc sĩ mà tớ rất thích, tuần này tớ sẽ ra một video bù cho mọi người nhé, off trước nha, xin thứ lỗi.”
Thời Diệp thoáng thấy miệng Thịnh Hạ mỉm cười khi kề sát mic, khóe môi mím chặt nhếch lên, dường như quên mất sự khó chịu vì đôi bít tất màu cam ướt mưa.
Một giây sau giao diện live stream tối sầm.
Thời Diệp không khỏi mỉm cười với máy tính.
Hắn nghĩ, màu cam rất đẹp, đó là màu của mùa hè, quả thực không nên bị ướt mưa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui