Người Đưa Tang Cõi Trần


Con quỷ lột da này xé da thịt trên người ra, bên trong thò ra tận mấy cái đầu.

Cái nào cũng mặt mày dữ tợn, ánh mắt hung hãn.

Từ sau lần trước tôi thành công đánh lui con quỷ lột da kia thì tôi đã không còn hoảng hốt trước tụi nó nữa.

“Trăm rượu ngọt rót Huyền, bảy dịch lỏng vào Hư, chuông lửa lông lửa, diệt quỷ trừ hung!”

Tôi niệm khẩu quyết, hai tay hợp chú, một ngọn lửa màu xanh biển lập tức bùng lên xung quanh người.

Quỷ lột da tấn công tôi nhưng bị vòng lửa xanh biển quanh người tôi đốt cháy, phát ra tiếng rít chói tai.

Rút kinh nghiệm lần trước, lần này tôi sẽ không để nó chạy thoát.

Hai tay kết ấn, một luồng ánh sáng vàng từ trong người tôi như mãnh hổ ập đến.

Chắc con quỷ lột da này vẫn chưa thành "sát" nên căn bản không thể nào chế ngự được thế công của tôi.

Thân quỷ trực tiếp bị bắn vào bên trong nhà xác.

Tôi trấn tĩnh đi vào trong, nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến tôi chấn động cực kỳ.

“Trời m*, chuyện gì thế này?”

Chỉ thấy những thi thể vốn nên được đẩy vào trong từng ngăn ướp xác đều bị kéo hết ra ngoài, mà phần lớn những thi thể đó đều bị rạch bụng, chỗ lục phủ ngũ tạng bên trong trống rỗng từ lâu.

“Mày ăn hả?”

Con quỷ lột da đó bị tôi đánh trọng thương, dường như bắt đầu hơi sợ tôi nên muốn chạy thoát theo đường cửa sổ.

Nhưng sao tôi có thể để nó chạy thoát được? Tôi rút một lá bùa vàng, “vút” một tiếng dán lên trên cửa sổ.


“Rầm!”

Quỷ lột da bị ánh sáng vàng của tấm bùa bắn trở về, bây giờ đã trở thành ba ba trong rọ.

“Á á!”

Nó bắt đầu phát ra âm thanh cuồng nộ bất lực, sau đó liều chết nhào về phía tôi.

“Công cốc thôi”

Tôi dứt khoát rút bùa vàng trong túi ra, cắt rách đầu ngón tay, nặn máu tươi lên bùa nhanh chóng hoàn thành hình vẽ của Bùa Trấn Sát.

“Thiên địa vô cực, vạn quỷ phục tàng!”

Bùa Trấn Sát đánh thẳng vào người của con quỷ lột da, nhanh như sét đánh không kịp bưng tai mà đánh nát thân thể của nó.

Ngọn lửa màu xanh biển thiêu đốt linh thể của con quỷ.

“Tha cho tôi, tôi biết sai rồi!”

Linh thể của nó không ngừng xin tha nhưng tôi nhìn những thi thể không toàn vẹn trong nhà xác, lòng không khỏi tức giận.

“Không thể tha thứ!”

Cứ như vậy, linh thể của nó bị ngọn lửa xanh biển thiêu đốt, dần dần hóa thành tro tàn, biến mất trong biển âm khí lạnh lẽo.

“Phù…”

Tôi thở dài một hơi, sau đó lấy tấm bùa vàng dán trên cửa sổ về, ngoảnh đầu nhìn những thi thể trong phòng.

Những con quỷ lột da này ngụy trang thành bác sĩ trà trộn vào bệnh viện.


Cứ đến đêm sẽ bắt đầu ăn nội tạng của người chết để tăng cường âm khí của bản thân.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì bọn chúng cũng sẽ biến thành Cự Sát (Sát cỡ lớn)!

Xem ra suy nghĩ của tôi không hề sai, quả nhiên bệnh viện này có vấn đề.

Sau đó, tôi trở về phòng bệnh của ông nội, phát hiện Lý Bội Bội đứng bên cửa sổ.

Dưới ánh trăng vằng vặc, gương mặt trắng xanh của cô cực kỳ rõ nét.

Tôi đứng ở cửa nhìn đến thất thần.

Không thể không nói, góc nghiêng của Lý Bội Bội rất đẹp.

Mỗi lần nhìn cô ấy, lòng tôi đều không khỏi thấy hơi chua xót.

Nếu cô ấy là người sống thì tốt biết bao.

“Ủa? Anh về rồi sao?”

Lý Bội Bội bay đến sau lưng tôi, hỏi: “Vừa rồi em cảm giác được bên phía tòa nhà đối diện có sự xung đột âm dương rất mạnh, chắc là anh đánh nhau với quỷ hả?”

Tôi lại đeo bông tai lên cổ, gật nhẹ đầu: “Đúng vậy, bệnh viện này cứ đến đêm sẽ có lượng lớn âm khí tỏa ra, giống như cái hôm chúng ta thấy con quỷ lột da kia ngụy trang thành quỷ sai đó, nhưng trong bệnh viện này vẫn còn rất nhiều con.”

Bây giờ ông nội ở lại bệnh viện lâu dài, nhưng phong thủy của khu vực bệnh viện này cực kỳ tà môn, âm thịnh dương suy, về lâu về dài thì bệnh nhân ở đây sẽ không thọ được.

“Muốn thay đổi tình hình nơi này thì chỉ có thể đổi phong thủy thôi!”

Tuy tôi không chuyên về phương diện này nhưng ngưỡng cơ bản thì vẫn có thể nắm được.

Tảng sáng ngày thứ hai, tôi thấy âm khí bên ngoài đã tan hết bèn đứng dậy đi đến bên dưới tòa nhà y khoa.


Chỉ thấy bên dưới tòa nhà y khoa có hai mươi lăm cây tùng xếp hàng trái phải, khoảng cách giữa các cây chỉ có ba mét, cây trồng ngay hàng thẳng lối, trông vô cùng có khí thế.

Cây tùng xếp hàng ngay thẳng, xem ra lúc đầu xây dựng bệnh viện này cũng có cao nhân chỉ điểm cho.

Có điều, tại sao bây giờ âm khí lại trở nên nặng nề như vậy?

Tôi bắt đầu tỏ ra nghi ngờ, bên phía tòa nhà y khoa có cây tùng bao vây, mỗi một nơi đều có thể phân chia rạch ròi các phương vị phong thủy khác nhau.

Phía Đông là núi, cây cỏ rậm rạp, đất Thanh Long chiếm giữ.

Phía Tây là đường, bốn phương thông suốt, thế Bạch Hổ gầm núi.

Phía Nam là dương, trời lặn hoàng hôn, là Càn đứng đầu của Chu Tước, chỉ tiếc bên phía Bắc, bình thường nhạt nhòa, không thể hợp thành trận pháp bốn phương canh giữ.

Có điều có ba phía bảo vệ là đủ để trấn áp du hồn quỷ sát, nhưng vì sao hiện tại âm khí lại thịnh như vậy?

Tôi lại đi thêm vài bước đến trước cửa lớn bệnh viện, đi ra khỏi cửa mới phát hiện trên đường có rất ít người qua lại.

Tuy thế đất rộng rãi, nhưng lại trông như một vùng đất bằng phẳng, khoan nói đến việc khí của người sống rất thiếu hụt, chỉ những con đường này thôi cũng đã đối nghịch nhau, hình thành một trận pháp Vạn Tiễn Xuyên Tâm (trăm ngàn mũi tên xuyên tim), đem toàn bộ âm khí của vùng này hướng thẳng vào đây.

Chẳng trách lại như vậy!

Tôi lắc đầu, sau đó về lại bệnh viện.

Theo phong thủy hiện tại của bệnh viện, muốn thay đổi gần như là không thể, chỉ có thể dùng một vài cách để giảm bớt mà thôi.

Tôi đi đến phía chính Bắc của tòa nhà y khoa, lấy một thau nước đặt ở đây.

Tuy nói có nước thì sẽ có linh nhưng cũng chỉ là giảm bớt, muốn thay đổi hoàn toàn thì với đạo hạnh hiện tại của tôi quả thật là không làm được.

Sau khi làm xong những điều đó thì tôi quay lại khoa nội trú, ngay lúc này tôi lại gặp nhân viên quảng cáo dịch vụ Cao Hồng Phi.

Tôi vẫn cảm nhận được hơi thở không thuộc về con người từ anh ta, âm khí đặc biệt nặng.

Có điều, anh ta có thể xuất hiện vào ban ngày thì chứng tỏ anh ta là người, chẳng qua là mệnh cách Ngũ Hành Xung Sát (ngũ hành khắc nhau sinh ra sát), cho nên dẫn đến âm khí trên người nặng nề như vậy.

Cũng có thể là do làm việc ở nơi như nhà tang lễ lâu ngày nên thân thể cũng bị âm khí ảnh hưởng.


“Chàng trai trẻ, ông nội cậu ra sao rồi?”

Dường như anh ta vẫn còn nhớ tôi, có điều nụ cười trên mặt anh ta lần này lại trở nên khá khiên cưỡng.

Tôi gật đầu: “Tình hình vẫn ổn.”

“Được, sau này có cần gì thì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào!”

Nói xong, anh ta lại vào một phòng bệnh để quảng cáo, có điều phần lớn đều là lời mắng chửi.

Tôi về lại phòng bệnh của ông nội, thấy bác sĩ và y tá đang kiểm tra tình hình sức khỏe của ông.

“Bác sĩ, tình hình của ông nội tôi có khá hơn không?” Tôi hỏi.

Bác sĩ lắc đầu, không khỏi thở dài: “Vẫn y như vậy, nếu cứ hôn mê không tỉnh lại thế này thì chúng tôi cũng không thể nào dùng thuốc được nữa.”

Tôi nghe đến đây cũng cảm thấy vô cùng buồn bã.

Tôi hy vọng ông nội có thể vượt qua, cho dù là sống thêm vài năm để tôi làm tròn đạo hiếu thì tôi cũng đã mãn nguyện lắm rồi.

Sau khi bác sĩ rời khỏi, tôi bắt đầu lau rửa người ông nội.

Phòng bệnh kế bên lại vang lên một hồi tiếng ồn.

Tôi hơi tò mò, nhớ ra ông cụ phòng bên chẳng phải đã đi rồi sao? Sao lại bắt đầu quậy nữa rồi?

Lau rửa cơ thể ông nội xong, tôi bèn sang phòng kế bên xem thử rốt cuộc đang cãi nhau chuyện gì.

Thế nhưng, chuyện này không xem thì không biết nhưng vừa xem đã dọa tôi giật cả mình.

Chỉ thấy người phụ nữ trung niên nọ đang mặc đồ bệnh nhân đứng trên giường, ôm gối đầu huơ loạn xạ, miệng thì hét.

“Tránh ra! Tránh ra hết đi!”

Người phụ nữ trung niên này cực kỳ điên cuồng, xem ra hình như thần kinh gặp chút vấn đề rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận