“Phàm… ơi!”
Đột nhiên có rất nhiều giọng nói lạnh lẽo vang lên từ phía hành lang.
Khi tôi nhìn qua thì thoáng chốc tôi bị dọa đến nhảy dựng.
Có vô số con quỷ lột da đang chầm chậm đi về phía tôi.
“Hỏng bét rồi!”
Lúc này, Lý Bội Bội đang ở trong chiếc bông tai hiện ra, một mình cô ngăn chặn lối đi để tôi có thể tranh thủ thời gian.
“Phàm, anh nhanh lên!”
Tôi lập tức tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng phát hiện tấm gương đang nằm trên mặt đất ngay tại nơi tôi ngất xỉu khi nãy.
“Tìm ra rồi!”
Tôi trượt người qua đó, ngay lúc đang cầm tấm gương lên thì thình lình có một con quỷ lột da đang giật nó lại.
Khoảnh khắc sau, con quỷ lột da đó hóa thành một làn khói đen, thế mà ngay tức khắc nó dám biến thành dáng vẻ của mẹ tôi.
“Phàm, sao con phải đi hả? Ở lại đi, mọi người sẽ mừng lắm đấy!”
“Đúng thế, ở lại đi nào, chúng ta đều có thể thành người một nhà mà!”
Đám quỷ lột da này không ngừng muốn tôi gia nhập bọn nó, thế này rõ ràng là muốn biến tôi trở thành một thành viên của bọn nó chứ gì nữa?
Tôi nhíu chặt mày, hét lên với nó: “Thế giới trong gương khác với hiện thực, tao không thuộc về nơi này, trả tấm gương lại cho tao nhanh lên, đừng trách tao không khách sáo với mày!”
“Nếu mày không nhập hội thì để xác mày lại đây!”
Con quỷ lột da kia nổi điên trong nháy mắt, để lộ dáng vẻ vốn có của nó, giương nanh múa vuốt nhào qua cắn tôi.
Tôi định thần, hai tay chắp lại hình chữ thập, cố gắng nhớ lại Định Tâm quyết ông nội dạy mình khi xưa.
“Bốp!”
Khắp người tôi được bao quanh bởi một quầng sáng xanh biển.
Lúc con quỷ lột da kia xông qua, vừa vặn đụng trúng vòng ánh sáng xanh biển mạnh mẽ bao quanh tôi, nó lập tức giống như bị lửa nóng thiêu đốt.
“Á á á!”
Tiếng hét thảm thiết vang lên, tôi thừa cơ giật lại tấm gương chiếu yêu trong tay nó.
“Anh Phàm!”
Lúc này Lý Bội Bội gần như đã bị bao vậy, toàn bộ số quỷ lột da kia đang cắn về phía cô.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, tôi lập tức dùng gương chiếu yêu soi thẳng vào hai mắt mình.
“Roạt!”
Trong gương phát ra ánh sáng vàng chói mắt, tựa như ánh ban mai rực rỡ, soi rọi đánh tan tất cả những con quỷ lột da có mặt tại đây.
Lý Bội Bội nhân lúc đó cũng chui về lại trong chiếc bông tai.
Thân thể tôi giống như bị đảo lộn, cả người gần như sắp ngất xỉu.
“Á!”
Ánh sáng vàng tan đi, tôi thình lình mở hai mắt, nhìn thấy ông Trần Nhị đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tôi.
“Cháu tỉnh rồi hả? Nguy hiểm quá đi mà!”
“Cháu đây là?”
Tôi theo phản xạ nhìn tấm gương chiếu yêu trong tay rồi nhớ lại ngay tức khắc.
Cả người như giật bắn lên, tôi đưa tay sờ chiếc bông tai trên cổ, nó vẫn còn tỏa ra âm khí chứng tỏ Lý Bội Bội vẫn còn.
“Phù…”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhìn ông Trần Nhị rồi nói: “Vừa rồi cháu… vào trong gương!”
“Đúng vậy, ông đã nhắc nhở cháu từ trước rồi, đừng để gương chiếu yêu soi trúng mắt của cháu!”
Tôi rõ ràng nhớ lúc đó mình chỉ soi trúng hai con quỷ lột da nhưng lại không biết khi nào, tại sao tấm gương chiếu yêu lại vô cớ xuất hiện trước mắt tôi.
“Bây giờ không sao rồi chứ?”
Tôi hoạt động tay chân một chút, hơi thở hắt ra: “Không sao rồi ạ, bây giờ là mấy giờ rồi ông?”
“Đã nửa đêm rồi, vừa rồi ông thấy cháu ngất xỉu, nghĩ có lẽ là bị chiếu trúng mắt nên ông đã đập vỡ gương chiếu yêu đi rồi!”
“Hả?”
Tôi vội vàng nhìn lại tấm gương, chỉ thấy nó đã bị ông Trần Nhị đập nát rồi, chẳng trách mình có thể tỉnh lại từ bên trong nó.
“Cháu xin lỗi ông ạ.”
“Ha ha, ông còn nhiều gương chiếu yêu lắm cháu ơi!”
Sau đó, tôi theo ông Trần Nhị xuống bãi đỗ xe, lợi dụng cách thức lần trước để cho mấy cái xác đó đưa chúng tôi xuống tầng B3.
Nhưng lần này ông Trần Nhị lại không dùng cách đó, ông trực tiếp đi thẳng vào thang máy, lấy một bình chất lỏng màu xanh lam ra đưa cho tôi.
“Thoa lên mắt cháu đi.”
“Tôi hỏi: “Đây là gì thế ạ?”
“Thang máy này chắc chắn đã che giấu nút bấm tầng B3, chỉ có thứ âm mới nhìn thấy được.
Bình này là nước mắt bò, nó có thể làm cho cháu nhìn thấy được những thứ của cõi âm.”
Tôi nhè nhẹ nhỏ ra một giọt nước mắt bò thoa lên đuôi mắt, một cảm giác mát lạnh thoáng chốc xâm nhập vào võng mạc.
“Ủa?”
Lúc tôi mở mắt ra, quả nhiên phát hiện ở dưới cùng của hàng nút bấm thang máy chính là nút bấm tầng B3 đã được che mắt!
“Tìm thấy rồi ạ!”
Tôi lập tức vươn tay ấn nó.
Ông Trần Nhị hai tay bấm quyết, nói: “Tầng B3 là nơi âm khí nặng nhất, mau chóng bấm quyết đi, bảo vệ dương khí của bản thân cho đàng hoàng!”
Tôi cũng bấm quyết theo ông, nhưng hiệu quả của nước mắt bò trong mắt vẫn còn nên ập vào mắt tôi không chỉ là những thứ của cõi âm mà còn có rất nhiều âm khí trắng xóa.
“Ding!”
Tiếng chuông thang máy vang lên, cửa thang máy chầm chậm mở ra, hai chữ NHÀ XÁC thật lớn đập vào mắt.
“Ừ, xem ra nơi này chính là nơi âm khí nặng nhất rồi!”
Ông Trần Nhị dẫn tôi đi ra.
Giờ này phút này, tôi cảm nhận được hình như dương khí trong người đang liên tục mất đi, mà ông Trần Nhị cũng có cảm giác này.
“Âm khí nặng hơn rồi, không ngừng hút dương khí của chúng ta.”
Cơ thể người có năm loại dương hỏa, mỗi loại dương hỏa tạo nên một thành dương khí cho cơ thể, khi toàn bộ dương khí tắt hẳn thì đồng nghĩa với việc người đó đã chết.
Với tình thế cắn hút của hiện tại, có lẽ chúng tôi không chống đỡ nổi nửa tiếng, cũng có nghĩa là, trong vòng nửa tiếng bắt buộc phải rời khỏi đây!
Nghĩ đến đây, tôi nói với ông Trần Nhị: “Phải đánh nhanh rút gọn thôi ạ!”
Trái lại ông Trần Nhị không hề hoảng loạn, dường như lần này ông nắm chắc mười phần vậy.
“Kẽo kẹt…”
Cửa lớn nhà xác chậm rãi mở ra.
Tôi bước theo sau lưng ông Trần Nhị, đi vào trong.
Chỉ thấy thi thể phủ vải trắng bên trong đã biến mất tăm, bốn phía trống trơn, không thấy bất kỳ vật nào của cõi âm.
“Phàm, dây thừng đỏ!”
Ông Trần Nhị vừa dứt lời, tôi lập tức đưa dây thừng đỏ cho ông.
Dây thừng đỏ có buộc chuông, sau đó buộc lên chân, mỗi bước đi sẽ vang lên tiếng chuông leng keng.
Những chiếc chuông này đã được ông Trần Nhị ngâm trong máu gà, có tác dụng trấn quỷ rất mạnh.
Sau đó, ông Trần Nhị khép mắt lại, hai chân bước đi, một luồng khí màu vàng ngưng tụ lại bao quanh người ông.
Bố Quách đời từng nói, ông Trần Nhị có thân thể thuần dương nguyên bản, vì vậy thân thể ông có sự bài xích rất mạnh với những vật âm sát.
“Bạch Hổ!” (Hổ trắng)
Chỉ nghe thấy ông Trần Nhị gầm lớn một tiếng, tiếng vang vọng khắp cả nhà xác.
Dường như tôi nhìn thấy một con hổ dữ đang gầm thét trên người ông.
Cảm giác đè ép mạnh mẽ này làm tôi không khỏi thấy khâm phục.
Đây chính là đạo sĩ đã tu hành hơn năm mươi năm sao?
“Tên đạo sĩ quỷ nhỏ nhoi kia, ta là Hổ Sát, đến đây thảo phạt, mau chóng hiện thân chịu chết, nếu không lão phu sẽ dỡ cái nhà xác của mi!”
Sau tiếng cuối cùng của ông Trần Nhị, ông bắt đầu giẫm từng bước xuống đất, chuông trấn hồn cũng bắt đầu vang lên leng keng.
“Ầm!”
Cũng không biết có phải là ảo giác của tôi hay không mà vài bước đó của ông Trần Nhị làm cho cả nhà xác rung chuyển mạnh mẽ.
Rất nhanh sau đó, một trận gió lạnh buốt thổi bay cánh cửa lớn trước mặt, một cái bóng quỷ bước ra khỏi bóng tối đen kịt.
“Lại đến thêm một tên đạo sĩ không biết điều, đừng có ăn no rửng mỡ!”
Ông Trần Nhị cười lạnh, rút một lá bùa ném thẳng qua: “Thứ đạo sĩ quỷ nhỏ nhít, chớ có ngông cuồng!”
Nhưng trong khoảnh khắc lá bùa vàng đó ném qua, một ngọn lửa màu đen bùng lên thiêu trụi lá bùa!
“Lửa đen?”