Bố Quách đời nghiêm sắc mặt, cẩn thận nhìn lấm lét ra cửa, xác định không có ai khác qua lại rồi mới thấp giọng tiếp tục giảng giải cho tôi.
Quan tài thường thấy sẽ khắc chữ Phúc ở đầu quan tài, đuôi quan tài chạm trổ hoa sen, đây gọi là “Đầu gối chữ Phúc, chân đạp hoa sen”, ngụ ý vong hồn hãy yên nghỉ.
Nhưng quan tài giấy đưa tang trùng nếu như đảo ngược hai loại họa tiết hoa văn này lại thì chứng minh người mất đầu tiên gây nên tang trùng ở nhà họ Uông không những mất lúc tráng niên mà còn là chết bất đắc kỳ tử!
“Thằng nhóc này biết nguyên do bên trong vậy là được rồi, chúng ta làm việc cho người ta, bớt hóng chuyện không liên quan đi.” Bố Quách đời nói xong còn đặc biệt dặn dò tôi một câu.
“Ông là lão tiền bối, cháu nghe lời ông mà.” Tôi cười hé hé, trong lòng ngược lại càng tò mò chuyện nhà họ Uông phạm trùng tang.
Bố Quách đời nhanh chóng cắt xong quan tài giấy đưa cho Uông Hà, chúng tôi tiếp tục bận rộn chế tác vật phẩm tuẫn táng, gần như quên bẵng đi chuyện này.
Mãi đến hôm trước khi đưa tang một ngày, tôi và bố Quách đời làm thâu đêm cho kịp, cho tới quá nửa đêm, cuối cùng mới xem như là chế tác vật phẩm tang lễ thỏa đáng như đã hứa.
Bố Quách đời đã lớn tuổi nên chịu không nổi cơn buồn ngủ, làm xong là ông đi ngủ ngay.
Tôi dọn dẹp giấy vụn lở dở còn lại trên mặt đất, cũng chuẩn bị đi nghỉ, thình lình lúc này nghe thấy tiếng tụng kinh của sư thầy trong linh đường vọng đến.
Nửa đêm nửa hôm thế này, lẽ nào là nhà họ Uông đang lo liệu “đưa tang trùng”? Dưới sự tò mò, tôi rón rén lẻn qua bên đó, nấp sau màn che nhìn trộm.
Chỉ thấy một sư thầy đang dắt Uông Hà mặc đồ tang đi vòng quanh một chiếc bàn trong linh đường.
Trên bàn đang cúng tam sênh, ở giữa đặt một tượng người bằng bùn nhỏ rất ấn tượng, còn có chiếc quan tài bằng giấy đỏ tươi nọ.
Sư thầy tụng kinh một hồi rồi ngừng bước, đặt người bùn vào trong quan tài, sau đó đưa cho Uông Hà: “Chuyện tiếp theo bà tự làm đi, ta chỉ có thể giúp bà đến đây thôi!”
Uông Hà rút từ trong túi đầm một xấp một trăm tệ tiền xanh đưa cho sư thầy.
Sư thầy nhận tiền rồi cởi bỏ áo bào, vội vã rời khỏi nhà họ Uông.
Theo cách nói của bố Quách đời, tiếp theo Uông Hà sẽ cầm quan tài giấy ra ngoài, thần không biết quỷ không hay đưa quan tài giấy đến một ngã tư nào đó, như vậy là xem như “tiễn đưa” hung kiếp trùng tang ra khỏi nhà.
Nhưng kỳ lạ là bà ta không hề làm theo như vậy mà ngược lại nhanh chóng chạy đến trước quan tài của mẹ bà ta đặt ở giữa linh đường, dùng sức đẩy nắp quan tài hé ra một khe nhỏ sau đó cẩn thận đặt quan tài giấy vào trong!
Uông Hà đang làm gì vậy? Tại sao không đưa quan tài giấy đi mà ngược lại đặt vào trng quan tài của mẹ bà ta?
Lúc này Uông Hà đã khép nắp quan tài lại, ngơ ngẩn rì rầm: “Em trai, chị đưa em về nhà rồi đây, sau này em ngoan ngoãn nằm bên cạnh mẹ, xuống dưới đó thì nghe lời mẹ, đừng để bà phải cực khổ vì em nữa nhé…”
Tôi đang thấy nghi hoặc thì thình lình đằng sau cổ lạnh toát, dường như có người đang núp sau lưng tôi hà hơi vào cổ tôi!
Tôi theo phản xạ quay đầu lại nhìn.
Vừa nhìn đã thấy muốn đòi mạng tôi luôn, suýt chút nữa dọa tôi đến đau tim!
Chỉ thấy một thanh niên cao gầy đang đứng đằng sau tôi, để tóc đầu đinh, giữa trán còn có một cái lỗ to bằng quả trứng gà!
Máu đỏ sẫm hòa lẫn với vài thứ gì đó dính nhớp đặc sệt như tàu hũ chảy xuống từ cái lỗ đó, nhuộm đỏ mặt và vạt áo trước của anh ta! Mà hình như anh ta còn chưa hiểu chuyện gì, đang âm u toét miệng cười nhẹ với tôi!
Tôi ngay lập tức ý thức được thanh niên đứng trước mặt tôi đây căn bản không phải là người sống!
Người sống mà khoét một cái lỗ to đùng giữa đầu như thế thì đã nằm trên đất tắt thở rồi, sao có thể cười được? Đây rõ ràng là một oan hồn oán quỷ!
“Nhìn đủ chưa?” Thanh niên lè lưỡi liếm vết máu trên môi mình, mặt mày trở nên dữ tợn: “Nhìn đủ rồi thì cùng tao lên đường!”
Lời còn chưa dứt thì thanh niên nọ đã nhanh như chớp vươn tay ra bóp cổ tôi.
Lòng bàn tay anh ta lạnh lẽo giống như một cái kìm sắt, cứng như đá nhấc bổng tôi lên khỏi mặt đất, sau đó đưa tôi vào giữa linh đường.
Uông Hà đứng trong linh đường nhìn thấy màn này, sợ đến mức cả người mềm oặt ra phải dựa vào quan tài, gào lên với quỷ hồn của thanh niên nọ: “Húc, em làm gì đấy hả?! Đây là thầy Chấp sự chị mời đến, em đừng làm bậy!”
“Ha ha ha, nó nhìn thấy thứ không nên thấy thì phải chết!” Quỷ hồn trừng mắt nhìn Uông Hà, sức lực trong tay mạnh thêm mấy phần.
Miệng tôi không gào thành tiếng nổi, tay chân cũng không dùng sức được, não thiếu oxy trở nên hơi mơ màng!
Thấy sắp tiêu đời, bỗng chiếc trụy bông tai bạc trên cổ tôi trở nên nóng rực, ngay sau đó lóe lên ánh sáng đỏ.
Quỷ nam buông tay ra rồi bay lùi lại phía sau.
Một cô gái mặc váy đỏ đứng chắn trước mặt tôi.
Là vợ tôi, Lý Bội Bội hiện thân vào thời điểm mấu chốt, bức lui tên quỷ nam kia!
Nói đến thì tôi cũng đã nhiều năm rồi không thấy cô ấy, cô ấy vẫn ở tầm tuổi năm ấy, chỉ là trên mặt đã không còn tử khí âm u lạnh lẽo, gương mặt càng tỏa ra đường nét xinh đẹp.
“Mày là ai?! Bớt quản chuyện của nhà tao đi!” Quỷ nam bị đẩy lùi lớn tiếng gào lên, y chang dã thú hung hãn nhìn chằm chằm tôi và Lý Bội Bội, sau đó chậm rãi bay đến.
Tôi đoán tên quỷ nam này có quan hệ không bình thường với Uông Hà, tám chín phần mười là nguyên do hung kiếp trùng tang của nhà họ Uông, vì vậy tôi sải một bước xông đến chỗ quan tài của bà cụ Uông, đẩy nắp quan tài rồi lấy quan tài giấy bên trong ra.
Quỷ nam nhìn thấy hành động này của tôi lập tức ngừng lại, trong mắt xẹt qua nỗi sợ hãi.
Quả nhiên đã bị tôi đoán trúng, tôi tức khắc rút một cây nhang trong lư hương đặt trên bàn cúng trước quan tài, huơ đầu nhang đang cháy về phía quan tài giấy, niệm “Chú Trấn Quan” mà ông nội đã truyền thụ cho tôi.
“Khói nhang lượn lờ phân âm dương, Thần Đồ, Uất Lũy* hiển uy linh, nhành liễu quẩn quanh vách quan vàng, gậy đào chuyên quất thân ác quỷ…”
* Thần Đồ và Uất Lũy là hai vị thần chuyên cai quản lũ quỷ dữ, con quỷ nào quậy phá quá thì bị hai vị thần dùng thừng bện bằng cây Đào thần bắt trói đem cho hổ ăn.
Lời chú vừa vang lên, quỷ nam sợ đến tái mặt, không tự chủ được bay đến chỗ quan tài giấy, cuối cùng hét lên thảm thiết hóa thành một luồng khí đen bị hút vào trong quan tài giấy.
Quan tài giấy không ngừng rung lắc, rõ ràng quỷ nam này không cam tâm bị trói lại.
Tôi vội cắn lủng đầu ngón tay, thoa một vòng lên miệng quan tài giấy phong ấn lại, lúc này quan tài giấy mới hết rung lắc.
Tôi thở dài một hơi, đặt lại quan tài giấy lên bàn cúng, ngoảnh đầu sang phía Uông Hà đang hồn vía lên mây: “Chị Hà, mọi chuyện rốt cuộc là sao?”
Đối diện với câu hỏi của tôi, Uông Hà lại vừa khóc vừa kể tiền căn hậu quả.
Thì ra Uông Hà có một người em trai ruột tên là Uông Húc.
Uông Hà luôn thương yêu người em trai này, đặc biệt là sau khi bà phát tài, cơ bản có thể nói là ước gì được nấy.
Nhưng tên Uông Húc này lại không biết tiến thủ, cả ngày chơi bời lêu lỏng, cùng với một đám bạn bè xấu xa lưu luyến chốn quán rượu khách sạn, lần nọ gã uống say rồi tranh cãi với người ta, cầm dao đâm đối phương mất mạng.
Sau khi giết người Uông Húc hoảng sợ, không những không chủ động ra đầu thú mà còn lái xe bỏ chạy, kết quả trên đường lại tông chết một người qua đường, cuối cùng bị cảnh sát bắt giữ.
Liên tiếp hại hai mạng người, mà tính chất lại vô cùng nghiêm trọng, Uông Húc không thể thoát khỏi chế tài của luật pháp, sau đó bị xử bắn, tro cốt chôn trong nghĩa trang công cộng trong thành phố.
Uông Húc đền tội không lâu, bà cụ chịu không nổi đả kích người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh nên bệnh mãi không dậy, chưa đầy một tháng sau cũng nhắm mắt xuôi tay…
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà liên tục có hai người thân trong nhà qua đời, đây chính là nguyên nhân ‘phạm trùng tang’ của nhà họ Uông.