Nghe ông nội nói vậy mới đầu tôi thấy hơi kích động nhưng sau đó lại hơi ngờ vực.
Kích động là vì cuối cùng ông nội cũng tỉnh lại sau thời gian hôn mê nhưng ngờ vực chính là ông chỉ lặp đi lặp lại một câu.
“Đi… Phàm ơi, cháu đi lẹ đi!”
Tôi khép hờ hai mắt, sáp lại trước mặt ông nội, hỏi: “Nội ơi, nội sao thế?”
Nhưng ông nội không hề trả lời tôi, nét mặt hoảng hốt, hai mắt trợn trừng nhìn trần nhà.
Thấy tình hình của ông nội không ổn nên tôi vội vã đi gọi y tá đến xem.
Nhưng lúc tôi vừa ra khỏi phòng bệnh thì phát hiện có vài y tá đang ở phòng kế bên, hình như bên đó đã xảy ra chuyện gì rồi.
“Bác sĩ ơi, bố tôi làm sao thế?”
Người phụ nữ trung niên kia gào khóc nãy giờ.
Chỉ thấy bác sĩ tháo ống nghe xuống, bất lực lắc đầu.
Y tá bên cạnh cũng nhìn nhau hiểu ý, không dám nói gì.
“E là ông cụ không qua nổi đêm nay.”
Nghe bác sĩ nói vậy, người phụ nữ trung niên đó lập tức mềm nhũn ra trên đất, níu lấy gấu quần của bác sĩ, kêu lên: “Không thể nào, bác sĩ ơi, hôm nay ông mới bảo bố tôi hồi phục rất tích cực mà, ngày mai là tỉnh lại được, sao bây giờ lại nói không qua nổi đêm nay chứ?”
Sắc mặt bác sĩ khó coi.
Ông đỡ người phụ nữ trung niên đứng dậy, thở dài: “Ôi, tôi cũng không biết bệnh tình lại chuyển biến xấu đến vậy chỉ trong một đêm, chị vẫn nên chuẩn bị hậu sự đi thôi!”
Nói xong, bác sĩ đưa y tá ra khỏi phòng bệnh, đúng lúc tôi gọi bác sĩ vào phòng bệnh của ông nội.
“Bác sĩ, ông nội tôi tỉnh rồi.”
Bác sĩ đến bên giường bệnh của ông nội, thấy ông mở hai mắt, miệng vẫn đang lẩm nhẩm nói chuyện.
Sau đó bác sĩ kiểm tra hết một lượt nhưng nhanh chóng nhíu chặt mày.
“Không đúng, ông nội của cậu vẫn chưa tỉnh!”
Tôi hơi bực.
Thế này không phải là nói dối trắng trợn thì là gì? Rõ ràng mắt cũng mở rồi, miệng cũng nói chuyện rồi, thế này mà còn bảo chưa tỉnh?
“Thế này, tuy ông cụ đã mở mắt nói chuyện rồi nhưng thần trí của ông cụ vẫn trong trạng thái mê man, cũng chính là nói ông vẫn đang hôn mê.”
Bác sĩ cũng gặp trường hợp này lần đầu nên nhất thời ông cũng chẳng rõ làm sao.
“Ông nội tôi sẽ không gặp nguy hiểm đâu, phải không?” Tôi lo lắng hỏi.
“Chuyện này ngược lại thì không, các chỉ số của ông hiện tại đều bình thường, có thể là nói mớ mà thôi!”
Bác sĩ không giải thích được chỉ đành theo dõi một lát rồi nói sau.
Tôi cứ như vậy nhìn ông nội nằm đó lặp đi lặp lại đúng một câu, mãi cho đến hơn hai giờ sáng.
Tôi đang mơ màng sắp ngủ thì ngoài cửa sổ vang lên tiếng gà gáy đầu tiên.
“Ò ó o!”
Tiếng gà gáy sau nửa đêm, điềm gở!
Sau đó, tôi nghe thấy tiếng khóc thảm thiết từ bên phòng bệnh sát vách.
Ngay lúc này ông nội lại nói một câu: “Người ở phòng kế bên… chưa mang giày đã chết rồi.”
Nói xong ông nhắm mắt, yên lặng.
Thế này lại càng kỳ lạ hơn, chỉ nghe thấy tiếng khóc từ phòng kế bên càng lúc càng to, tôi hơi để tâm nên ra ngoài xem thử.
Kết quả lại phát hiện ông cụ trên giường đã đắp vải trắng rồi.
Bác sĩ và y tá đứng một bên đang ghi chép thời gian tử vong.
Tôi nhìn đồng hồ đeo tay.
Bây giờ là hai giờ ba mươi phút sáng, vừa vặn cuối giờ Sửu, vả lại tiếng gà gáy sau nửa đêm vừa nãy, chắc khi tiếng đầu tiên vừa vang lên chính là thời gian ông cụ mất.
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi dựng tóc gáy.
Thế này thì không phải anh nhân viên quảng cáo dịch vụ lễ tang kia nói đúng rồi sao?
Lẽ nào người này thật sự dự đoán được chính xác thời gian tuổi thọ của người khác?
Âm dương khác biệt, có thể dự đoán được giới hạn của đời người chắc chắn không phải là người phàm, đến thầy đoán mệnh xem phong thủy cũng không dám nói chắc được.
Tảng sáng ngày thứ hai, người phụ nữ trung niên đó liên lạc nhân viên lễ tang.
Rất nhanh, người đàn ông cao gầy kia lại xuất hiện ở bệnh viện lần nữa.
Lần này anh ta dắt theo vài người nữa đến giúp đỡ anh ta đưa thi thể đi.
Dường như bác sĩ, y tá ở bệnh viện này rất quen thuộc với anh ta, gọi anh ta là quản lý Cao.
Sau đó mới biết, người này tên là Cao Hồng Phi, là quản lý của nhà tang lễ Thanh Sơn, thường nhận đơn ở khắp các bệnh viện lớn.
Những người chết bất ngờ hoặc mắc bệnh hiểm nghèo là đối tượng phục vụ của anh ta.
Mỗi ngày anh ta đi đi lại lại mấy chuyến đến bệnh viện, nhận đơn cũng tạm, vả lại nghe nói dịch vụ đưa tang cũng khá chu đáo, gì mà Bát Tiên đưa tiễn, Thiên Xà Hộ Tuyền (một ngàn con rắn bảo vệ dòng suối), huyệt vị phong thủy, thứ gì cũng có.
Đến được một lúc thì nhân viên tang lễ đưa thi thể đi khỏi rồi nhưng Cao Hồng Phi vẫn chưa đi.
Anh ta ra khỏi phòng bệnh kế bên, dường như có cảm nhận gì đó nên quay người đi vào phòng bệnh của nội tôi.
Thấy anh ta đến, tim tôi đánh thót, nghĩ không phải anh ta đến nhận đơn đấy chứ?
“Chàng trai trẻ, bệnh của ông cụ có đỡ hơn chưa?”
Tôi ngây người, hơi gật đầu: “Vẫn ổn.”
Anh ta nở nụ cười nhẹ nhưng rất cứng nhắc, thậm chí hơi dọa người.
“Sợ là thọ mệnh của ông cụ đã không đủ rồi, nếu chàng trai trẻ có nhu cầu thì có thể liên hệ tôi bất kỳ lúc nào.
Đây là danh thiếp của tôi.”
Nói xong, anh ta đưa một tấm danh thiếp cho tôi, sau đó bấm ngón tay tính toán, cười nhẹ: “Sáu giờ sáng ngày mai, cậu sẽ liên hệ tôi thôi.”
Nói đến đây, đầu tôi như bị sấm sét đánh oành một cái, hai mắt mở lớn, rất lâu sau vẫn không phản ứng lại được.
Ý của anh ta là, dự đoán ông nội tôi không qua khỏi lúc mặt trời mọc ngày mai hay sao?
Nếu như người khác nghe anh ta nói vậy thì đã nổi nóng ngay với anh ta rồi, nhưng trong mắt tôi lúc này chỉ toàn là nỗi sợ hãi.
“Khoan đã!”
Tôi gọi anh ta lại, hỏi: “Rốt cuộc làm sao anh dự đoán ra được?”
Cao Hồng Phi không nói gì, chỉ nở một nụ cười sâu xa, làm tôi nghi hoặc nhíu chặt mày.
Cả một ngày hôm đó, tôi ở bên ông nội không rời, cẩn thận chăm sóc, vả lại lúc nào cũng chú ý đến tình hình sức khỏe của ông.
Đến buổi tối, trạng thái của ông nội vẫn rất tốt, tôi cũng bắt đầu hơi yên tâm một chút.
Chắc là sự kiện hôm qua chỉ là trùng hợp mà thôi, làm sao mà trên đời này có người dự đoán được thời gian tử vong của con người chứ?
Chỉ là, đến tầm mười một giờ đêm, tôi dựa vào ghế đang mơ màng sắp ngủ thì có một giọng nói quen thuộc truyền vào tai tôi.
“Phàm, đừng ngủ nữa!”
Tôi mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn xung quan một vòng nhưng không phát hiện ra ai đang gọi mình.
Đang thấy khó hiểu thì giọng nói lại vọng đến từ trên cổ tôi.
“Phàm, anh cẩn thận đó.”
Giọng nói này phát ra từ chiếc bông tai đeo trên cổ tôi, rõ ràng là Lý Bội Bội đang nói chuyện với tôi.
Đã lâu rồi không nghe thấy giọng của vợ, tôi có chút không nhận ra.
“Sao vậy em?” Tôi hỏi.
“Có thứ gì đó đến, đừng để bọn chúng vào đây!”
Tôi có chút không hiểu nổi lời của Lý Bội Bội, chậm rãi đứng dậy, quan sát bốn phía cũng không phát hiện ra thứ gì, cười khổ: “Thứ gì vậy em?”
Tôi cúi đầu nhìn tình hình của ông nội, vẫn còn khá tốt, cho nên không để ý lắm rồi ngồi xuống, lắc đầu: “Đâu có gì đâu!”
Ngay lúc tôi tưởng rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra thì đột nhiên có một quầng sương trắng từ hành lang bên ngoài phòng bệnh bay đến, nhiệt độ xung quanh lập tức hạ thấp.
Tôi bắt đầu thấy có gì đó không ổn, vội vàng đứng dậy.
Bây giờ là mùa hè, nhưng nhiệt độ trong phòng lại lạnh đến lạ thường, vả lại bên ngoài hành lang giăng đầy sương trắng, rõ ràng có thứ gì đó sắp sửa vào đây.