Người Đưa Tang


Nghe Lý Niệm Sinh nói, Trần Trường Sinh đặt cuốn sách xuống.

Lúc thử tiên duyên, hắn cũng có mặt trong đám đông, chỉ là hắn về sớm hơn nàng một bước mà thôi.

Nhìn Lý Niệm Sinh cúi đầu không dám nhìn mình, Trần Trường Sinh tặc lưỡi nói.

“Ngươi thật sự muốn đi sao?”

“Muốn.



“Vì sao?”

Nghe vậy, Lý Niệm Sinh siết chặt tay, rồi nhẹ nhàng nói.

“Vì trường sinh.



Hai chữ “trường sinh” nhẹ nhàng thốt ra từ miệng Lý Niệm Sinh, nhưng lại nặng tựa ngàn cân.

Bởi vì chỉ có trường sinh, mới có thể mãi mãi ở bên “Trường Sinh”.

Nhìn vẻ mặt kiên quyết của Lý Niệm Sinh, Trần Trường Sinh khẽ mỉm cười, rồi bước đến trước mặt nàng.

“Thiên hạ có rất nhiều người từ phàm nhân tu thành tiên nhân, nhưng chưa từng có tiên nhân nào biến thành phàm nhân.



“Có thể thấy con đường trường sinh là con đường không lối về, nếu có một ngày ngươi mệt mỏi,”

“hãy ngoảnh lại nhìn, Trường Sinh ca ca sẽ luôn ở phía sau ngươi.



Nói xong, Trần Trường Sinh ôm Lý Niệm Sinh thật chặt.

Nhưng trong lúc ôm, Trần Trường Sinh dùng giọng cực thấp nói nhanh.

“Tu tiên là nơi ăn thịt người không nhả xương, phải luôn đề phòng người khác.



Nói xong, Trần Trường Sinh mỉm cười buông Lý Niệm Sinh ra.

“Ôi chao! Tiên nhân đại giá quang lâm hàn xá, thật khiến cho nơi đây bồng tất sinh huy!”

Trần Trường Sinh khúm núm hành đại lễ với nữ tử ở cửa, dáng vẻ chẳng khác gì người dân trong trấn.

Nhưng đối mặt với sự khúm núm của Trần Trường Sinh, nữ tử ở cửa lộ rõ vẻ khinh thường.

Nàng không ngờ rằng, xuất thân của một thiên tài như vậy lại là một tiệm quan tài xúi quẩy.

“Nha đầu này có tiên duyên, tiền đồ tương lai của nó không thể đo lường.



Tuy rất chán ghét Trần Trường Sinh, nhưng vì muốn thu nhận một đồ đệ có thiên phú tuyệt vời, nữ tử vẫn phải nói vài câu khách sáo qua loa.

Nghe vậy, nụ cười của Trần Trường Sinh càng thêm rạng rỡ.

"Tất cả đều nhờ tiên nhân có tuệ nhãn nhận ra viên ngọc quý.

Nha đầu Niệm Sinh từ nhỏ đã nghịch ngợm, sau này xin tiên nhân bận tâm nhiều hơn.

"

“À đúng rồi, không biết tiên sơn mà tiên nhân cư ngụ ở nơi nào?”

“Nếu có thời gian, ta cũng muốn đến bái phỏng.



Nghe Trần Trường Sinh hỏi, vẻ mất kiên nhẫn trong mắt nữ tử càng lộ rõ.

“Cách đây vạn dặm về phía nam có một tông môn tên là Linh Lung Tông, người thường đi bộ ba mươi năm cũng chưa chắc tới nơi.



“Nếu ngươi muốn đến thì cứ đến.



Nói xong, nữ tử nhìn Lý Niệm Sinh nói: “Lần này ta ra ngoài có nhiệm vụ, chúng ta phải nhanh chóng lên đường.



Nghe vậy, Lý Niệm Sinh nhẹ nhàng đặt bọc đồ xuống.

“Trường Sinh ca ca, ta sẽ nhớ kỹ lời huynh, ta nhất định sẽ đến tìm huynh.



Nói xong, Lý Niệm Sinh liền đi theo nữ tử kia rời đi.

Hai người đi rồi, Trần Trường Sinh vui vẻ quét dọn phòng, miệng lẩm bẩm những lời vui mừng.

Một canh giờ sau, Trần Trường Sinh bỗng nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Núp lâu vậy rồi, ra đi.



Giọng nói của Trần Trường Sinh vang vọng trong tiệm quan tài, nhưng trong tiệm ngoài những chiếc quan tài lạnh lẽo ra thì chẳng còn gì khác.

“Vẫn không chịu ra, định để ta mời ra sao?”

Trần Trường Sinh lại lạnh lùng nói một câu, đợi mãi vẫn không thấy ai trả lời, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

“Xem ra mụ già kia thật sự đã đi rồi.



“Biết bay thì giỏi lắm sao!”

“Tiểu gia ngủ một ngàn tám trăm năm cũng có thể bay, ngươi tốt nhất đừng có ý đồ xấu gì với Niệm Sinh, nếu không tiểu gia sẽ đào sạch mồ mả tổ tông nhà ngươi.



Nói xong, Trần Trường Sinh trực tiếp cất quan tài trong tiệm và bọc đồ Niệm Sinh để lại vào không gian hệ thống.

Hắn đã ở đây tám năm rồi, tám năm qua dung mạo hắn không hề thay đổi.

Chuyện này đã khiến thị trấn đồn đại, nếu tiếp tục ở lại, e là không thể dùng lý do “bảo dưỡng tốt” để lấp liếm được nữa.

Nghĩ vậy, Trần Trường Sinh sải bước ra khỏi tiệm quan tài mà hắn đã gắn bó tám năm.

“Ba mươi năm không đi được, chẳng lẽ tiểu gia không thể đi năm mươi năm sao?”

“Ta cái gì cũng chẳng nhiều, chỉ độc thời gian là dư dả.



Dứt lời than thở với nữ nhân nọ, Trần Trường Sinh biến mất nơi cuối con đường.

Trần Trường Sinh vừa đi, khắp trấn nhỏ liền bàn tán xôn xao về tung tích của hắn.

Có kẻ bảo Trần Trường Sinh là kẻ phàm phu được thơm lây, tiên nhân vốn coi trọng Lý Niệm Sinh nên mới yêu ai yêu cả đường đi lối về mà mang theo Trần Trường Sinh.

Lại có kẻ phao tin Trần Trường Sinh xung đột với tiên nhân rồi bị giết chết.

Tóm lại, đủ loại lời đồn đoán, nhưng theo thời gian trôi qua, người ta dần quên lãng Trần Trường Sinh.

! !

“Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh! ! ”

Trần Trường Sinh nằm dài trên bãi cỏ, lật giở quyển sách cũ nát.

Hai mươi năm đã trôi qua kể từ ngày hắn rời khỏi trấn nhỏ.

Trần Trường Sinh tất nhiên cũng kiểm tra bọc đồ Niệm Sinh để lại.

Trong bọc chẳng có gì nhiều, chỉ một quyển công pháp, một viên đan dược cùng chút ít vàng bạc.

Nội dung công pháp hết sức đơn giản, thậm chí có thể nói là sơ sài.

Đại khái chỉ giới thiệu qua các cảnh giới tu tiên, kèm theo một bộ công pháp Luyện Khí cảnh.

Ban đầu, Trần Trường Sinh xem nó như bảo vật.

Dù sao đây cũng là công pháp tu tiên!

Học được nó, hắn sẽ không cần ngủ say trường kỳ mới có thể phi thiên độn địa.

Thế nhưng, sau khi được chứng kiến thế giới bao la, Trần Trường Sinh mới nhận ra thứ mình đang nắm giữ chẳng khác nào rác rưởi.

Trong thế giới tu tiên, chỉ khi đạt đến Trúc Cơ cảnh mới xem như chân chính bước lên con đường trường sinh.

Hơn nữa, tu sĩ ở thế giới này cũng chẳng hiếm hoi như hắn tưởng.

Nguyên nhân hắn chưa từng gặp tu sĩ nào là bởi vì nơi hắn ở quá hẻo lánh.

Còn bộ công pháp Luyện Khí trong tay hắn chỉ là hàng chợ.

Tuy không phải vơ được đầy đường nhưng chỉ cần bỏ ra một hai ngàn lượng bạc là có thể mua được một hai quyển.

Nghĩ vậy, Trần Trường Sinh ngồi dậy, ném quyển công pháp vào đống lửa.

Hai mươi năm qua, ngày nào hắn cũng đọc nó, từng chữ trong đó hắn đều thuộc nằm lòng.

“Hệ thống, sách này nói rằng, trong vòng ba ngày mà đạt đến Luyện Khí tầng một là thiên tài.



“Một ngày là thiên tài đỉnh cấp.



“Một canh giờ là thiên tài trăm năm khó gặp.



“Vậy ta mất hai mươi năm mới đến Luyện Khí tầng một thì tính là hạng gì?”

“Ký chủ, cảnh giới chỉ là một tiêu chuẩn đánh giá thực lực chứ không phải tiêu chuẩn duy nhất.



“Công pháp chỉ là một phương thức để trở nên mạnh mẽ chứ không phải phương thức duy nhất.



“Hệ thống tu luyện của thời đại này không phù hợp với ký chủ nhưng không có nghĩa hệ thống tu luyện của thời đại tiếp theo cũng không phù hợp.



Nghe vậy, mắt Trần Trường Sinh sáng lên.

“Hệ thống, ngươi vừa nói thời đại tiếp theo là sao?”

“Thiên hạ không có triều đại nào trường tồn, tu tiên giới cũng vậy.



“Chúng sinh cho rằng có những thứ vĩnh hằng bất diệt chỉ vì thời gian bọn họ tồn tại quá ngắn ngủi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui