Cắn chán chê mỏi mệt, tôi mới hài lòng buông họ ra.
Tên đó vội thụt tay về.
Nhìn tôi nhăn nhó:
– Em làm sao thế?
– Em bị gì anh phải hiểu rõ nhất chứ.
Kẻ ấy nhíu mày, nhìn tôi kiểu vô số tội:
– Anh làm gì nào? Anh chiều em thế còn chưa đủ à?
– Anh làm vậy chẳng qua để tẩy trắng tội lỗi ngập trời của mình thôi.
Người nọ nào để tâm đến việc tôi đang nóng trong người mà chỉ sấn tới ôm lấy tôi vào lòng.
Nhỏ giọng thủ thỉ:
– Tội lỗi lớn nhất của anh là yêu em.
Cố gỡ tay họ nhưng đôi tay kia như đổ xi măng trên người tôi, dù dùng cách nào cũng không tháo ra được.
Hành động vô dụng, tôi chuyển qua lời nói:
– Buông em ra.
Em muốn cãi nhau với anh.
– Ừ! Cãi thì cãi.
Anh cũng thấy dạo này được chiều nên em xin hư, cần phải được dạy lại.
– Cãi nhau mà ôm chặt cứng thế này á? Anh mau bỏ em ra.
– Cãi bằng miệng, chứ tay chân có liên quan gì đâu.
Em có tin em mà ý kiến nữa là anh vừa làm tình vừa cãi nhau với em không?
– Anh đúng là tên biến thái.
– Tại em ép anh phạm tội thôi.
Anh cũng muốn làm người tốt lắm.
Nói rồi tay của kẻ bắt đầu trở nên hư hỏng.
Tôi sợ hãi ré lên:
– Được rồi! Ôm cãi nhau cũng được.
Nhưng đừng làm chuyện bậy bạ.
Ai nhìn thấy thì không hay đâu.
– Anh đồng ý.
Mặc dù ôm ấp kiểu này cãi nhau thật là mất cảm xúc.
Đáng lý ra phải mặt đối mặt, mắt chạm mắt, có thêm chút thuốc nổ thì càng tốt.
Nhưng vì sợ họ làm liều nên tôi sẽ cố gắng thực hiện.
– Em hỏi anh!
– Ừ!
– Có phải chuyện ở Sapa là anh sắp đặt trước đúng không? Anh cấu kết với chị Nhung dụ em vào tròng chứ gì?
– Anh chưa từng nói việc anh rủ em đi sapa là một hành động trong sáng và không hề toan tính trước.
Là do em suy nghĩ quá tốt về anh thôi.
Giờ tôi mới sực nhớ ra, hèn gì nhiều nhà để thuê như thế mà ai kia chỉ muốn thuê một nơi cách xa dân cư.
Hóa ra là để ấm ủ mưu đồ đen tối của bản thân.
Đến lời nói ra cũng đã tính hết cả.
Đúng là ceo, lập kế hoạch rất chặt chẽ.
Được lắm! Về độ nham hiểm thì tôi thua người nào đó rồi.
– Còn nữa.
Anh tham vừa thôi.
Có em rồi mà còn đi thả thính khắp nơi.
– Anh không hề thả thính.
– Anh không thả mà gái của cả cái công ty này đang ở dưới sảnh cắt ảnh anh để bỏ túi ôm tương tư à.
Trước anh dùng thân thể dụ dỗ người này người kia em có thể bỏ qua.
Giờ anh đã là hoa có chủ rồi.
Anh phải ý thức và tránh xa họ chứ.
– Anh lấy tư cách gì tránh xa bọn họ.
Em đâu cho anh công khai.
Thì anh lấy bằng chứng gì để họ chấp nhận việc anh đã có chủ.
Hay em muốn anh tung tin hẹn hò với diễn viên, người mẫu.
– Không được! Anh mà tung tin hẹn hò với những người đó, em sẽ giết anh.
– Đấy! Nên cách duy nhất để bọn họ tránh xa anh là em phải công khai mối quan hệ giữa chúng ta.
– Nhưng nếu lỡ mai đến tai ba mẹ thì sao.
Như thế cũng không được.
– Cái gì em cũng không được mà đem đòi hỏi anh làm vừa ý em.
Em cũng phải nghĩ cho anh nữa chứ.
Nghe người ta nói hợp lý quá nên tôi cũng đâu còn cách nào khác ngoài chấp nhận:
– Được rồi.
Ai đó mừng rỡ, ôm tôi chặt hơn:
– Anh biết là em rất hiểu chuyện.
Tôi gật đầu:
– Tất nhiên, bạn gái anh là người phụ nữ hiện đại mà! Em sẽ không để bụng đến những cô gái ngoài kia thích anh như thế nào.
Anh chỉ quan tâm đến anh.
Anh mà buông thả như trước kia, em nhất quyết làm cho anh phải hối hận.
Vừa dứt lời, có một người vì quá cảm động nên bắt đầu buông lỏng tay.
Giọng nói dường như mất đi một tầng cảm xúc:
– Em có thấy mình quá rộng lượng không?
Tôi cười cười ôm lấy anh:
– Anh cũng thấy thế đúng không? Em biết điều như thế nên anh tuyệt đối đừng làm em buồn, đừng phản bội em.
Ngoài mặt thì cố tỏ ra vẻ mình ổn.
Nhưng thật sâu bên trong tôi đã có một nỗi bất.
Lúc trước cứ nghĩ không công khai, nếu anh có chán tôi thì cả hai cũng chia tay trong êm đềm.
Nhưng giờ dường như tôi đã chẳng thể nào chấp nhận việc buông tay anh.
Yêu anh có lẽ là một điều khiến tôi mất kiểm soát.
Càng ngày càng lún sâu, càng ngày càng cảm giác bản thân đã chẳng còn lối thoát.
Những ngày yêu thương trong giấu diếm vẫn cứ thể diễn ra trong sự chưa sẵn sàng của tôi.Chẳng mấy chốc mà sắp đến Tết Nguyên đán.
Cái tết đầu tiên từ ngày chúng tôi bên nhau.
Không khí những ngày giáp tết xe xe lạnh, khoác trên mình một chiếc áo lông dạo quanh phố ngắm nhìn những phiên chợ hoa.
Cảm giác thật trong lành và thơ mộng.
Sau ngày đầu tiên của kì nghỉ tết, tên nào ấy đã tức tốc đăng ký một bác sĩ giỏi để giải quyết đôi mắt cận của tôi.
Ai đó không cho phép tôi nhìn lầm mình với một người khác.
Thậm chí, sau khi bắn mắt xong, người ta còn cố tình làm mấy chuyện thiếu đứng đắn để cho đôi mắt hết cận của tôi sáng tỏ việc chủ nhân nó đã thuộc về ai.
Dưới ánh nhìn hoàn hảo, từng khối da thịt cường tráng của anh giao động trong tròng mắt.
Sự rõ ràng đó khiến tôi ngượng chín cả mặt, giống y như ngày đầu tiên tôi thuộc về anh, cảm giác vừa mới mẻ vừa kích thích.
Giao thừa năm nay tôi đã không còn ngồi cuộn mình trong chăn.
Giao thưa năm nay, tôi có anh.
Khi những đóa pháo bông bung tỏa, chúng tôi trao nhau nụ hôn ngọt ngào.
Ánh đêm soi sáng đôi tay lồng vào nhau.
Ở một góc trên sân thượng, có hai kẻ vừa lén lút vừa nồng nàn.
Chuỗi ngày sau đó, sự tất bật của những ngày lễ bủa vây lấy tôi và mẹ.
Họ hàng dưới quê lên rất đông.
Thêm mấy đứa trẻ con hay táy máy nữa thì nháo loạn hết cả.
Tôi lúc nào cũng phải trong tâm thế sẵn sàng dọn dẹp, sẵn sàng nấu nướng.
Cả ngày bận rộn thành ra thời gian cho nhau của chúng gần như là chẳng có.Tôi thì kiên nhẫn hơn, còn kẻ nào đó mới vài ngày đã chịu không nổi.
– Anh nhớ em quá.
Có kẻ xấu xa tranh thủ lúc em gái xuống bếp lấy đồ liền kéo nó vào nhà kho bên cạnh với ý đồ bất chính.
Anh hôn lên môi tôi, cuồng dã và nồng nhiệt.
Nụ hôn cứ nghĩ chỉ ở trên môi dần dần trượt xuống cổ.
Tôi giật mình nhận ra dục vọng không hề nhỏ của ai đó.
Vội đẩy anh ra nhắc nhở:
– Không được đâu.
Em còn phải mang đồ ăn lên nhà nữa.
Em mà mất tích lâu quá thì mọi người sẽ nghi ngờ đó.
Động tác của họ theo lời nói của tôi dần chậm lại, cuối cùng anh nhích người qua một bên.
Tôi nhanh chóng rời khỏi nơi đó, đi ra bếp.
Khi mâm cơm được dọn ra đầy bàn, mọi người cũng đều có mặt đông đủ nhưng vị trí bên cạnh tôi vẫn thiếu anh.
Có phải lúc nãy tôi đã nói gì khiến anh buồn không.
Nhưng tôi đâu có trách móc gì anh, tôi chỉ nhắc nhở rằng trong nhà đang có nhiều người, tôi chỉ lo cả hai lộ liễu quá sẽ bị nghi ngờ.
Hay anh nghĩ tôi từ chối anh.
Tôi cũng hết cách thôi mà.
Tôi cũng nhớ họ lắm chứ bộ.
Lén giấu điện thoại dưới bàn ăn, tôi nhắn cho anh:
” Anh ở đâu vậy? Vào ăn cơm đi anh.
Em xin lỗi.
Anh đừng buồn em, em cũng nhớ anh lắm.”
Rất nhanh, chưa đầy một phút đã có người nhắn lại với tôi.
Tin nhắn vỏn vẹn như này:
” Anh đang đi vệ sinh.”
Trời ơi! Tôi lại nghĩ lung tung cái gì thế này.
Họ đâu có dễ buồn rầu như vậy cơ chứ.
Tự nhiên quê độ quá trời, lại quấy rầy người ta lúc đó nữa chứ.
Còn nói mấy lời sến chuối.
Trời ạ! Không biết dấu mặt đi đâu luôn.
Lát sau, ai kia quay lại bàn ăn.
Bữa cơm diễn ra rất bình thường.
Vì cô dì, chú bác ở dưới quê nên có thuận miệng hỏi vài vấn đề về công việc, tình cảm của hai đứa.
Công việc, chúng tôi nói thật.
Còn chuyện tình cảm thì làm theo thỏa thuận, bóng gió cho qua chuyện.
Nghe nói người đàn ông của tôi chưa có ai.
Mấy bà dì bà thím tới tấp mai mối.
Còn chỉ về phía bé Na.
Một cô bé học lớp 12 là họ hàng xa mấy đời.
– Vậy thì con thấy bé Na thế nào? Nó con gái dưới quê.
Không thực dụng như gái phố, thật thà, ngoan ngoãn.
Na là một cô bé mới lớn, chưa trải sự đời nên ngại ngùng, hờn dỗi:
– Mấy dì mấy bác đừng chọc con nữa.
Con còn đi học mà.
Cánh người lớn thấy con bé đỏ mặt liền hùa nhau chọc:
– Nhỏ gì nữa, đủ 18 tuổi rồi.
Bằng tuổi cô ngày xưa chúng tôi đã lập gia đình cả rồi.
Với cả lấy chồng thì lấy chứ có ai cấm cô tiếp tục học đâu.
Anh chị hai nhỉ?
Ba mẹ nhìn thấy con bé hiền lành, lại mang một nét rất ngây ngô của gái quê nên cũng rất vừa ý.
Mẹ Ngọc lên tiếng:
– Yên tâm.
Về làm dâu bác, bác không cấm con tiếp tục học tập đâu.
Việc nhà đã có bác, sau này bác trai về hưu nữa nên con yên tâm.Con chỉ cần quan tâm, chăm sóc anh Khiêm là được.
Mấy cô, mấy chú dưới quê nghe mẹ Ngọc nói thế liền gật đầu ưng bụng.
Con bé thì thoáng đỏ mặt.
Sau đó đưa mắt lén lút nhìn khiêm.
Hình như Na có tình cảm với anh.
Đột nhiên trong tim tôi nhói lên.
Mặc dù anh không ít người thích.
Cái Trinh lúc trước cũng rất được lòng gia đình tôi.
Nhưng Na khác Trinh.
Qua vài ngày tiếp xúc, tôi nhân thấy nó là một đứa đơn thuần, chẳng toan tính.
Có lẽ cùng một người quá nhiều nỗi bận tâm như anh lại rất hòa hợp.
Đột nhiên tôi cảm thấy bất an.
Bất an nhất là khi anh im lặng.
Giống như một kiểu ngầm chấp nhận mối này.
Đêm ấy, Na vẫn ngủ chung với tôi như những ngày trước.
Nhưng hôm nay, con bé có vẻ khó ngủ.
Cứ lật người qua lại.
Tôi vì sự kiện tối nay mà cũng chẳng tài nào chợp mắt.
– Không ngủ được à em?
Con bé nghe tôi nói thế biết tôi chưa ngủ nên mới quay người lại phía tôi:
– Em làm chị khó ngủ ạ.
– Không! Tại chị cũng khó ngủ.
Mà em có chuyện gì à?
Con bé vốn thật thà nên chẳng hề đắn đo chia sẻ.
– Chị Vy thấy anh Khiêm thế nào?
– Ừ thì bề ngoài nhìn có vẻ hơi thờ ơ, lạnh nhạt nhưng tiếp xúc lâu thấy anh ấy rất tốt.
Biết cách chăm sóc và quan tâm.
– Thật hả chị.
Em chưa từng tiếp xúc nhiều với anh ấy.
Nhưng lúc nào ba mẹ em cũng lấy anh ra làm gương và bắt em noi theo.
Em nghe riết rồi không biết từ bao giờ xem anh là một tiêu chuẩn luôn.
Đúng là một người như anh có quá nhiều điểm để người khác ngưỡng mộ.
Từ ngày bé đã là tâm điểm.
Lớn lên vẫn là điều mà bao nhiêu người phải trầm trồ.
Có cả tài năng lẫn nhan sắc.
Thế mà một kẻ như tôi lại có thể vớ được.
Tôi không biết đây là may mắn hay là thử thách của mình nữa.
Dù anh rất trân trọng tôi.
Nhưng tôi luôn cảm thấy mình là một kẻ mộng mị, chẳng dám tin việc đang diễn ra là sự thật.
Lúc nào cũng sợ anh chỉ nhất thời say nắng tôi.
Nếu thật sự như vậy, tôi phải làm sao?
Một đỗi thấy tôi im lặng.
Cô bé lại tiếp tục hỏi:
– Chị ơi! Nếu em thích anh Khiêm thì chị có thấy em quá dễ dãi không?
Nếu mà nói về độ dễ dãi sợ tôi còn hơn cô bé gấp mấy lần.
Chưa một tiếng yêu rõ ràng đã tình nguyện cùng một chỗ với anh.
Thế nên để bao biện cho mình, tôi nói:
– Sao em lại nói thế? Thích một người chỉ cần bản thân cảm thấy đủ là được.
– Vậy thì anh được quyền thích anh ấy đúng không chị?
Đáng lý ra tôi nên nói em không được thích anh ấy.
Anh ấy là của chị.
Nhưng lại chợt nhận ra giữa chúng tôi ngoài những vụng trộm ra thì đã có gì đâu mà đòi quyền sở hữu.
Vậy nên tôi chỉ có thể ngậm ngùi chấp nhận:
– Chỉ cần việc đó làm em vui thì thích ai là quyền của em mà.
Nói xong câu này đột nhiên trong lòng tôi dâng lên quá nhiều sự chua xót.
Tôi chẳng còn đủ mạnh mẽ để tiếp tục nói chuyện với Na nữa.
Tôi quay người lại.
Giả bộ ngáp vài tiếng:
– Chị buồn ngủ quá.
Em cũng ngủ sớm nhé..