Việc Lâm Kiều đẩy Giang Trạm ra hoàn toàn vô tác dụng, lúc này sự chênh lệch giữa nam và nữ được biểu hiện vô cùng rõ ràng.
“Lâm Kiều, em có muốn làm bạn gái anh không?”
Anh dứt khoát nói thẳng không chút do dự.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Trạm cúi đầu áp trán mình vào trán cô, hai người đối mặt nhìn nhau, anh nhìn thấy sự trong trẻo trong đôi mắt kia.
Không có bất ngờ, không có mừng rỡ, không có động tâm.
Tuy là có thể đoán được kết quả này, nhưng trong lòng vẫn có chút hụt hẫng.
Anh thở dài, không khí mát lạnh xung quanh đều mang hương vị của anh, quanh quẩn bên chóp mũi Lâm Kiều.
“Anh thực lòng muốn theo đuổi em, Lâm Kiều.”
Mấy lời như này cô nghe quá nhiều rồi.
Lâm Kiều cau mày, quay đầu lạnh lùng nói:
“Chẳng qua chúng ta mới chỉ biết nhau mấy ngày, anh đối với tôi cũng chỉ là cảm giác mới lạ ban đầu thôi, chúng ta không thích hợp, tôi cũng không có tâm tư yêu đương với anh .”
Cô tự nhiên nói ra mấy lý do, nhưng giọng điệu lại có vẻ thành thạo, Giang Trạm có chút bất lực, cười nói:
“Em chưa thử làm sao biết chúng ta không hợp, anh không phải loại người như em nghĩ.”
Anh có biết người cô muốn là người như thế nào?
Lâm Kiều không muốn trả lời anh nữa.
“Vậy thì ý anh là gì đây, anh đang ép buộc tôi đấy.”
Cô ra hiệu cho người đàn ông đang ôm chặt lấy cánh tay cô.
Giang Trạm nhìn sườn mặt mềm mại của cô, thậm chí anh còn có thể nhìn thấy sợi tóc rơi trên mặt cô, trông cũng đáng yêu, không giống với bộ dạng đang xù lông lúc này của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Xin lỗi, tôi chỉ… yêu bản thân mình.”
Anh từ từ buông tay đang ôm cô, từ trên cao nhìn xuống cô.
“Vậy em có bằng lòng cho anh một cơ hội không?”
Thời điểm anh buông tay, Lâm Kiều cấp tốc lùi ra sau, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, trong mắt không hề nhượng bộ chút nào.
“Sẽ không, chúng ta không thích hợp.”
Bầu không khí trở nên vi diệu, cho đến khi một tiếng chuông điện thoại di động phá vỡ bầu không khí này.
Không phải nhạc chuông của cô, mà là của Giang Trạm.
Giang Trạm lấy ra nhìn thoáng một cái, nhưng không nhấn trả lời.
Cuộc trò chuyện đột ngột bị cắt ngang, nhất thời cả hai như đi vào ngõ cụt, ai cũng không mở miệng.
Giang Trạm thở dài, có lẽ anh nên cho cô thời gian để suy nghĩ, sải bước chuẩn bị rời đi.
Lâm Kiều thậm chí còn không thèm đi tiễn anh, nhưng khi người này đi qua cô, còn bắt lấy cánh tay cô nói:
“Anh vô cùng nghiêm túc, Lâm Kiều, anh không nghĩ chúng ta không thích hợp.”
Lâm Kiều rút tay về, lạnh lùng nói:
“Đi thong thả, không tiễn.”
Sau khi Giang Trạm rời đi, Lâm Kiều tiếp tục làm việc.
Cô cũng không để lời tỏ tình của Giang Trạm ở trong lòng, mấy năm nay cũng có nhiều người bày tỏ tình cảm với cô, chỉ cần cô một mực cự tuyệt, người ta sẽ luôn từ bỏ, hơn nữa đối với những người như Giang Trạm, Lâm Kiều cảm thấy anh sẽ không duy trì được bao lâu, những người như anh phần lớn đều rất kiêu ngạo.
Cô không muốn dây dưa với những người này quá lâu, nhanh chóng dứt khoát là tốt nhất.
Bỗng nhiên cô lại nghĩ đến vấn đề mà mẹ nhắc tới sáng nay.
Kết hôn.
Tay Lâm Kiều dừng lại.
Hẹn hò với một người coi như đáp ứng yêu cầu của ba mẹ để bước vào thế giới hôn nhân, kết hôn rồi sinh con, cứ như vậy trải qua hết cuộc đời này...
Không thể hiểu được cảm giác khó chịu hay gì ở trong lòng, hoặc do lòng cô đã chết lặng, cũng không biết cố chấp thứ gì, chỉ là sợ lại như trước day dứt mãi không buông...
Sự từ chối của Lâm Kiều hoàn toàn không nằm trong dự đoán của Giang Trạm, anh thực sự có cảm tình với Lâm Kiều nên mới theo đuổi, nhưng đáng tiếc là đối phương lại coi anh như thiếu gia đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt.
Tháo chiếc kính gọng vàng trên sống mũi, xoa xoa huyệt thái dương, lúc làm việc anh không nhớ đến chuyện này, hễ rảnh là anh sẽ nghĩ đến đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng kia, có lúc thờ ơ quay đầu lại, có lúc quật cường nhìn thẳng vào mắt anh.
Khuôn mặt mềm mại, đôi môi căng mọng, ánh mắt lạnh lùng...
Không chỗ nào là không hấp dẫn anh.
Giang Trạm ngẩng đầu, yết hầu gợi cảm nhấp nhô lên xuống, phun ra một luồng dâm khí vừa trào lên ở bụng dưới bởi áp suất dày đặc.
Anh không phải là người trọng dục, mọi tình huống đều tự chủ, nhưng hết lần này đến lần khác nhìn thấy bộ dạng khác nhau Lâm Kiều…
Giang Trạm đột nhiên nghĩ tới một câu.
Khoảnh khắc khi nhìn thấy em, trong lòng anh như nổi cơn sóng thần.