Giang Trạm nhìn khuôn mặt ửng đỏ vì động tình của cô, mà phía dưới đã sưng to đau nhức, anh đang định nói gì đó, đột nhiên có tiếng gõ cửa của mẹ Lâm truyền vào từ bên ngoài.
“Kiều Kiều, Tiểu Giang, hai đứa làm gì mà hơn nửa ngày rồi không ra ngoài thế?”
Lâm Kiều giật nảy mình, vội vàng nhảy xuống khỏi người Giang Trạm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chất lỏng trong suốt trượt xuống dọc theo bắp đùi cô.
Cô kéo chiếc quần lót đã ướt sũng lên, tạm ngăn chặn mật dịch đang chảy ra.
“Anh mau đi đi!”
Giang Trạm nhướng mày nhìn cô.
“Sao lại mặc quần rồi không nhận người thế?”
Cô thì thoải mái rồi còn anh thì vẫn cứng ngắc đây này.
Thế mà lại bắt đầu đuổi người rồi đấy.
Ngoài cửa, tiếng đập cửa của mẹ Lâm lại vang lên.
“Lâm Kiều?”
“Con đang rửa mặt.”
Lâm Kiều cắn răng trả lời mẹ.
“Rửa mặt thì khóa cửa làm gì! Nhanh ra mở cửa cho mẹ!”
Giang Trạm cười cười, xoay người mở cửa, còn Lâm Kiều vội vàng chạy vào phòng tắm.
Cửa phòng mở ra, mẹ Lâm nhìn ngó không thấy bóng dáng Lâm Kiều, sau đó nghe thấy tiếng nước chảy truyền ra, trong lòng mới thả lỏng nhẹ nhõm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cháu đi đây ạ.”
“Không ở lại ăn sáng sao?”
“Không ạ, mới sáng sớm cháu đã làm phiền rồi, đến thăm Kiều Kiều xong thì cháu yên tâm rồi.”
“Cháu đi đây ạ.”
Giang Trạm cúi người về phía bác gái, xoay người đi ra cửa.
“Ừ.”
Mẹ Lâm trả lời, đi ra cửa tiễn anh.
Bà nghĩ thầm, thằng nhóc này thực sự rất tốt, cũng quan tâm đến chuyện của Lâm Kiều nhà mình, người cũng lịch sự lễ phép.
Lòng bà đối với Giang Trạm càng ngày càng cực kì vừa lòng.
Lâm Kiều nhìn bản thân trong gương, đôi mắt sưng phù lên có chút nghiêm trọng, mặt mũi tái nhợt, nhìn dáng vẻ ma chê quỷ hờn này của cô không hiểu sao mà anh vẫn xuống tay được.
Lau mặt sạch sẽ đi ra ngoài, biết Giang Trạm đi rồi, cô lại rơi vào vòng xoáy khó xử.
Có lẽ Giang Trạm đã nhìn thấy tấm ảnh của cô và Tiêu Duệ, nhưng hình như anh không có phản ứng gì mấy, chứng tỏ anh không để tâm nhiều, lịch sử trò chuyện trên điện thoại di động chắc chắn là chưa xem, bởi vì màn hình điện thoại vẫn tắt, đã thế còn có mật khẩu.
Nhưng chính thái độ lạnh nhạt của Giang Trạm khiến cô đứng ngồi không yên.
Như bình yên trước bão tố vậy.
Ngay khi Lâm Kiều đang suy nghĩ xem có nên chủ động nói chuyện này với Giang Trạm hay không thì Trương Giai Giai gọi điện đến.
“Alo.”
Lâm Kiều kết nối.
“Kiều Kiều… Mình nghĩ mình cần phải nói cho cậu, thật ra trong Gala mùa xuân, mình với Trần Thừa, hai người bọn mình, lúc mà cậu với Giang Trạm ở với nhau ấy, hình như bọn mình nhìn thấy… Tiêu Duệ.”
“Cậu, trước hết cậu đừng kích động nha! Mình không phải muốn giấu cậu đâu, chỉ là mình thấy cậu bây giờ đang rất tốt, mình không muốn khiến cậu nhớ lại và suy nghĩ đến chuyện trước kia, hoặc là cậu xung đột với Giang Trạm, hai người…”
“Cậu nói, đêm pháo hoa hôm đấy, các cậu thấy anh ấy? “
“À… Ừ.”
Đầu ngón tay Lâm Kiều trở nên trắng bệch.
“Anh ấy nhìn thấy bọn mình rồi à?”
“Chưa, không có đâu, chắc chắn không, cậu yên tâm đi, anh ấy đứng tít đằng trước, bọn mình đứng hàng cuối cùng, không nhìn tới đâu, chỉ có bọn mình thấy anh ấy thôi, sau đó anh ấy rời đi, cậu yên tâm lúc đấy cậu với Giang Trạm cũng rời đi rồi, mình không nghĩ cần phải nói chuyện này cho cậu, mình chỉ…”
“Bọn mình gặp nhau rồi”
“Ừ, gì cơ?”
Trương Giai Giai ngạc nhiên, cô ấy giật mình thon thót, đang nằm trên giường thì bật người ngồi dậy.
“Cậu với ai, với Tiêu Duệ á?!?”
“Mới hôm qua, sau khi cậu rời đi.”
Trương Giai Giai muốn đấm chính mình, tự hỏi sao mình không đi chậm chút nhỉ… Không được, sao cô ấy lại quên mất buổi hẹn gặp mặt chứ, sao lại để Lâm Kiều lại rồi tiếp tay để hai người bọn họ đơn độc gặp nhau, ngẫm lại chỉ muốn chết quách đi thôi!
“Vậy thì, cậu, cậu nghĩ thế nào? Sau khi gặp nhau xong ấy.”
Không hiểu sao cô ấy lại nuốt nước bọt. Rõ ràng vì bản thân cô ấy sợ lời nói tiếp theo của Lâm Kiều chứ sao.
“... Không có gì để băn khoăn cả.”
Trương Giai Giai thả lỏng người, nhẹ thở hắt ra một hơi.
“Này, cậu đã nói qua với Giang Trạm chưa?”
Lâm Kiều cau mày.
“Chưa, mình không biết phải nói như nào.”
Nói với anh đấy là bạn trai cũ của cô, hôm qua hai người mới gặp nhau, bức ảnh trên tủ đầu giường chính là anh ta, còn cô thì đang buồn sao?
Lâm Kiều không nói được, huống chi, đây là chuyện riêng của cô.
“Bọn mình chưa xác nhận quan hệ, chỉ vì muốn ứng phó với mẹ mình.”
“...”
Trương Giai Giai im lặng.
Trong chốc lát, cô ấy thật sự có chút đồng tình với Giang Trạm, Giang Trạm đối với Lâm Kiều như nào, thằng đần nhìn cũng ra.
Đáng tiếc, thật sự đáng tiếc.
“Cậu không muốn ở bên Giang Trạm? Có phải bởi vì cậu vẫn còn tình cảm với Tiêu Duệ không?”
Lâm Kiều nhìn bức ảnh chụp chung của hai người bên giường.
“Mình không biết, mình chỉ nghĩ đến chuyện cũ thôi, cũng hơi buồn một chút.”
Trương Giai Giai không nói lời nào.
Cô ấy hướng về Lâm Kiều còn lựa chọn của Lâm Kiều là gì thì đều là quyết định của cô, chỉ là đột nhiên cô ấy cảm thấy áp lực thay cho Giang Trạm, anh vẫn còn chưa biết sau này anh phải đối mặt với điều gì...
“Kiều Kiều, cậu nhất định phải suy nghĩ thật kỹ, cậu phải phân biệt rõ ràng tình cảm của mình.”
Trương Giai Giai thở dài, cúp điện thoại, nghĩ thầm ốc còn chưa mang nổi mình ốc, lại đòi đi quản chuyện tình cảm của người ta, haiz.
Lâm Kiều ngồi trên ghế sô pha, xem TV cả buổi sáng, nhưng cô hoàn toàn không biết nội dung bên trong là gì.
Qua nhiều năm như vậy, cô lại nếm trải loại cảm giác bối rối này lần nữa, cô tìm không ra cách gỡ bỏ nên cô quyết định sớm quay lại làm việc trong phòng tranh để bản thân mình bình tĩnh lại.
Đến phòng tranh, cô dọn dẹp qua một chút, thật ra, trên tầng có một căn phòng nhưng cô chưa bao giờ ở đó.
Lâm Kiều lên tầng, dọn dẹp kĩ càng, kiểm tra điều hòa vẫn có thể sử dụng bình thường.
Tất cả chăn ga gối đệm, cô đổi hết sang cái khác.
Một đợt tổng vệ sinh tạm khiến cô quên đi những cảm xúc hỗn độn trước đó.
Giang Trạm trở lại công ty, anh nhận được cuộc gọi từ mẹ.
“Hôm nay bác giúp việc dọn phòng cho con thấy có quần áo con gái, của ai vậy, thực sự có bạn gái rồi à?”
“Quần áo nào ạ?”
Giang Trạm vừa trả lời vừa nhìn tập tài liệu trên tay.
“Đừng vờ vịt với mẹ, cái váy này hình như đặt thiết kế ấy, đừng có nói là định cho mẹ nha, trời ơi!!! Mẹ không xỏ được qua cái eo nhỏ này.”
“Không vừa vì gần đây mẹ mập lên đấy.”
“... Đừng có nói hươu nói vượn.”
Giang Trạm cười cười.
“Có bạn gái thì dẫn về đây, ngày nào cũng bận bịu, về lâu như vậy còn chưa về nhà được mấy lần, mẹ bảo ba đừng có nóng vội giao công ty cho con quản lý, thế mà ông ấy cũng không thèm nghe mẹ.”
“Không sao, con tự biết mà, mẹ yên tâm.”
Mẹ Giang nói rất nhiều với anh, lúc này mới cúp điện thoại khiến anh bình tĩnh hơn một chút.
Anh tháo kính đang đè lên sống mũi ra, dùng tay xoa xoa hai bên thái dương đau nhức.
Nhưng chỉ cần bình tĩnh lại, anh sẽ nhớ đến những gì mà anh đã nhìn thấy trong phòng Lâm Kiều sáng nay.
Cô cầm trên tay một tấm ảnh chụp chung, trên mặt còn đọng vệt nước mắt đã khô.
Người trong ảnh là Lâm Kiều, có lẽ chụp lúc cô còn là học sinh vì cô mặc đồng phục, chỉ cười mỉm nhưng rất xinh, thuần khiết động lòng người.
Khi nhìn thấy người kia trong tấm ảnh chụp, anh luôn cảm thấy có chút quen mặt…
Giang Trạm nheo mắt, rốt cuộc là quen chỗ nào.
Anh có cắt hình Lâm Kiều đặt làm màn hình chờ trong điện thoại, nhưng ảnh gốc anh vẫn chưa xóa.
Anh nhìn bức ảnh do chính mình chụp trong điện thoại.
Lâm Kiều cùng người này có quan hệ không bình thường, anh không phải đồ ngốc nên đương nhiên anh nhìn ra được, chỉ là người này càng nhìn càng cảm thấy chắc chắn đã từng gặp qua...
Lục lại trí nhớ, đột nhiên trong não hiện lên một khoảnh khắc nào đó.
Ở trong tiệm Lâm Kiều, bức tranh chân dung người đàn ông hôn vợ của mình…
Anh nhớ rõ vì anh từng hỏi thử.
Đôi mắt anh trở nên âm trầm, anh tắt màn hình điện thoại, đứng dậy rời đi.